Thời gian luôn trôi qua rất nhanh, ngay lúc bạn mỗi ngày rối rắm hôm nay có mấy tiết học, trưa nay ăn gì, còn có lúc không làm việc, thời gian cứ vậy bất tri bất giác đi mất.
Đối với Tiêu Lâm đang trong thời kỳ yêu đương mà nói, thời gian phải chạy với tốc độ siêu tốc. Mỗi sang thứ ba, thứ năm, thứ sáu đều cùng Tiểu Ngữ chạy bộ, dạo quanh sư đại, cuối tuần lại cùng nhau ăn cơm, hoặc xem phim gì đó, cuộc sống nhỏ bé cũng coi như cực kỳ vui vẻ.
Bất giác đã đến cuối tháng mười một.
Mà tháng này lại có một ngày vô cùng quan trọng, Tiêu Lâm vẫn luôn ghi tác trong lòng.
Ngày 28 tháng 11 chính là sinh nhật Tiểu Ngữ.
Đây là sinh nhật đầu tiên từ khi anh và Tiểu Ngữ bên nhau, Tiêu Lâm đương nhiên coi trọng mười phần.
Dưới ngóng trông nóng bỏng của Tiêu Lâm, ngày 28 tháng 11 rốt cục cũng đến.
Nhưng lại rất không khéo, ngày đó không phải cuối tuần. Hơn nữa lại càng không khéo hơn, chính là ngày hôm đó đúng vào ngày Quý Lâm có tận ba tiết.
Sáng sớm Tiêu Lâm đã rời giường, đóng gói sẵn hành trang gồm trứng gà và mỳ trường thọ mà bản thân dự định mang theo từ hôm qua.
Chưa đến bảy giờ, Tiêu Lâm đã đứng ở cửa ký túc xá Quý Lâm chờ cậu xuống. Trong một tháng này, số lần anh đến sư đại không ít, sớm đã quen thuộc địa lý trong trường. Chỗ Quý Lâm ở, Tiêu Lâm nhắm mắt cũng có thể tìm được.
Không đến vài phút, Quý Lâm đã chạy ra từ cửa cầu thang, Tiêu Lâm nhanh chóng đi qua.
“Tiểu Ngữ, sinh nhật vui vẻ ~” Tiêu Lâm gửi tặng người đến một lời chúc.
Quý Lâm rất cao hứng, “Cảm ơn.”
Thời điểm rạng sáng, cậu đã nhận được tin nhắn chúc phúc của Tiêu Lâm rồi, mà hiện tại lại có thể tự mình nghe được, Quý Lâm cực kỳ cảm động.
“Tiểu Ngữ, anh mua trứng gà và mỳ trường thọ cho em.” Nói xong, Tiêu Lâm đưa thứ trong tay ra cho Quý Lâm, “Không có điều kiện tự mình nấu, nên chỉ có thể chạy ra ngoài mua. Tiểu Ngữ mau nhân lúc chưa lạnh ăn đi, bằng không sẽ nguội mất.”
Quý Lâm hiển nhiên không ngờ đến cả mấy thứ này mà Tiêu Lâm cũng mua mang đến rồi, đưa tay tiếp nhận, cảm kích khôn cùng.
Đã phải một mình trải qua biết bao ngày sinh nhật, đến Quý Lâm cũng không nhớ rõ, lại càng không nói đến có ai chuẩn bị mỳ trường thọ cho cậu.
Quý Lâm cảm giác hốc mắt mình bắt đầu ướt át, nhanh chóng cúi thấp đầu, nói cảm ơn với Tiêu Lâm.
Thời tiết tháng 11 se se lạnh, khi nói chuyện sẽ có một ít sương trắng mù mờ. Tiêu Lâm phát hiện ngữ khí nói chuyện của Quý Lâm có hơi quái dị, mơ hồ nhìn được hốc mắt cậu cũng có chút hồng hồng.
Tiểu Ngữ làm sao vậy?
“Tiểu Ngữ….. Em mất hứng sao?” Tiêu Lâm cẩn thận hỏi.
“Không có, em rất vui mà.” Quý Lâm bình ổn lại cảm xúc của mình, phủ định suy đoán không đâu của Tiêu Lâm.
“Em thật sự rất vui, có người để ý sinh nhật của em như vậy, em cực kỳ vui. Đã lâu rồi gần như không có ai mừng sinh nhật với em……” Quý Lâm sợ Tiêu Lâm hiểu lầm, lập tức bổ sung một câu giải thích.
“Ngốc nghếch, nhìn cái bộ dạng sắp khóc của em kìa, còn tưởng em xảy ra chuyện gì.” Tiêu Lâm không kiềm chế nổi, thò tày nhéo nhéo mặt Quý Lâm, “Anh không quan tâm đến sinh nhật của em, vậy chẳng phải anh rất vô dụng sao?”
Sau đó anh nhìn thằng vào Quý Lâm ở đối diện, nói với hắn, “Sinh nhật thì phải để bản thân được vui vẻ, có biết không?”
Quý Lâm gật đầu, nhoẻn miệng cười với Tiêu Lâm, sau đó bắt đầu ăn mỳ trường thọ của mình.
Sinh nhật là phải vui vẻ, huống chi hiện tại có người luôn mang đến rất nhiều ấm áp cho mình ở bên.
“Đến, anh bóc trứng gà cho em. Chỗ bọn anh có cách nói, sinh nhật phải ăn trứng gà, vỏ bóc xuống cho vào một cái gói to vứt đi, như vậy tất cả mọi sự phiền lòng không thoải mái đều có thể vứt hết.”
Tiêu Lâm dứt lời liền bắt tay vào bóc trừng gà.
Quý Lâm nghe thế, khẻ cười, “Ai nói cho anh thế? Sao chỗ em không có như thế.”
“Đây là mẹ anh nói mà, hồi nhỏ mỗi lần anh mừng sinh nhật đều thế. Cứ tạm thời tin tưởng một chút thôi, hy vọng Tiểu Ngữ của chúng ta về sau luôn được vui vẻ.” Tiêu Lâm tươi cười nói rõ nguyên do cho Quý Lâm. Tuy rằng bản thân cũng thấy có điểm buồn cười, nhưng đây cũng là một lời chúc phúc tốt đẹp cho thọ tinh nha…………
Tiêu Lâm nói xong liền đặt quả trứng gà đã bóc gõ trắng nõn vào bát Quý Lâm, sau đó còn thật sự cho vỏ trứng vào túi vứt đi.
“Vứt đâu được đây?” Tiêu Lâm quan sát xung quang, tựa hồ không có chỗ nào có thể vứt.
Rồi đột nhiên Tiêu Lâm vỗ đầu, “Nguy rồi, hình như phải vứt lên nóc nhà mới đúng. Đây đều là lầu cao 6 tầng….. Anh vứt kiểu gì bây giờ ……” Nói xong, anh bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Quý Lâm.
Đến lúc này Quý Lâm cuối cùng cũng không nhịn nổi, che miệng cười.
Nhìn Quý Lâm trước mắt rốt cục cũng thả lỏng thoải mái, nghi hoặc trong lòng Tiêu Lâm càng lúc càng lớn. Vì sao lúc nãy Tiểu Ngữ lại khác thường như thế? Tiểu Ngữ nói bản thân thường một mình mừng sinh nhật là sao?
Tiêu Lâm kỳ thật rất muốn nói Quý Lâm, nhưng vẫn là cố nuốt xuống. Một mặt không muốn khiến cậu thêm phiền não, mặt khác cũng hy vọng Quý Lâm có thể tín nhiệm chính mình, chủ động nói cho anh biết, chia sẻ với anh.
Sắp đến giờ lên lớp, Quý Lâm chuẩn bị đi đến phòng học. Trước khi chia tay, cậu nhìn nhìn đống vỏ trứng trong tay Tiêu Lâm, hỏi, “Mấy thứ này không vứt à?” Tiêu Lâm nhìn lại cái bọc trên tay, cam đoan nói, “Chờ anh tìm được chỗ nào vứt được sẽ vứt.”
“Ồ? Nếu không trực tiếp vứt thùng rác đi.” Quý Lâm liếc sang Tiêu Lâm, một bộ mặt không quá tin tưởng, đưa ra biện pháp thực tế nhất.
“Như vậy sao được!” Tiêu Lâm nhanh chóng phủ định, tiếp theo nhẹ nhàng đẩy Quý Lâm tiến thêm một bước, “Tiểu Ngữ, em mau đi học đi, đừng để đến muộn. Anh chờ lát nữa, chắc chắn sẽ xử lý xong xuôi.”
Thẳng đến một tiếng đồng hồ sau khi hai người tách ra, Tiêu Lâm vẫn không tìm được chỗ có thể vứt vỏ trứng gà.
Tiêu Lâm cũng không mất kiên nhân, trên tay cầm một túi vỏ trứng đi vòng vòng. Mặc kệ người khác, chuyên tâm tìm chỗ nào thích hợp.
Bấy giờ Tiêu Lâm chuẩn bị đi gặp Tiểu Lạc, nghe nói là cô muốn đưa quà sinh nhật của mấy cô nàng trong nhóm đến cho Tiểu Ngữ.
Nhưng Tiêu Lâm vẫn không hiểu vì sao quà sinh nhật cho Tiểu Ngữ, bọn họ không trực tiếp đưa cho cậu mà lại giao cho anh.
Đúng chín giờ, Tiêu Lâm tới địa điểm đã hẹn trước, Tiểu Lạc mang một bộ chuyên hóng náo nhiệt đứng đó chờ anh.
Tiểu Lạc cũng liếc mắt qua thấy được Tiêu Lâm, xoay người phất tay với anh.
“Làm phiền Tùy Phong sama rồi.” Tiểu Lạc đưa một cái hòm được đóng gói tinh xảo vào tay Tiêu Lâm.
Tiêu Lâm nhận lấy, “Các người sao không trực tiếp đưa cho Tiểu Ngữ?” Vừa mở miệng, câu đầu tiên đã hỏi luôn nghi hoặc của bản thân.
Nghe xong Tiểu Lạc lại cười rất nham hiểm, “Hề hề, tin rằng chiều hôm nay cậu nhất định ở bên Bất Ngữ.”
Tiêu Lâm gật đầu, ý bảo cô cứ tiếp tục nói, “Cho nên?”
“Cho nên á, vào thời khắc ý nghĩa như thế, không thể làm phiền vợ chồng son hai người tâm sự dưới trăng nha, Chúng tôi sẽ không mặt dày mày dạn đi làm cái gì mà tụ hội mừng sinh nhật đâu. Lưu lại thế giới hai người cho các người.” Tiêu Lạc phủi phủi tay.
“Các người nghĩ cũng thật chu đáo mà.” Tiêu Lâm sờ cằm nhận xét.
“Đương nhiên, chúng ta luôn am hiểu ý người mà ~” Tiểu Lạc đắc ý nói xong, chợt nhớ đến cái gì đó, bổ sung thêm một câu, “Nhưng mà Sama, cậu phải để cho Bất Ngữ sama mở trước sáu giờ nhá ~”
“Món quà gì mà lại lạ như vậy, còn có giới hạn thời gian?” Lời nói của Tiểu Lạc gợi lên tò mò sâu thẳm trong đáy lòng Tiêu Lâm.
“Bí mật.” Tiểu Lạc bày vẻ thần bí nhìn Tiêu Lâm, chỉ là không chịu để lộ chút tin tức.
Tiêu Lâm nhìn cái hòm trên tay, nhẹ lắc lắc, tựa hồ không có gì đặc biệt nha. Nhưng Tiểu Lạc giữ bí mật như vậy, mình lại không tiên hỏi lại.
“Thế Tùy Phong sama có thể tiết lộ một chút về quà sinh nhật của cậu không?” Tiểu Lạc tò mò hỏi.
“Muốn biết?” Tiêu Lâm mỉm cười nhìn Tiểu Lạc.
“Ừa.” Tiểu Lạc nhanh chóng gật đầu.
“Không nói cho cô!” Tiêu Lâm bắt chước giả bộ thần bí.
“Sama rất không phúc hậu!”
Tiêu Lâm nhún vai, tỏ vẻ không sao cả.
Cầm quà sinh nhật cho Tiểu Ngữ về trường học, Tiêu Lâm định bụng chờ đến chiều cùng Tiểu Ngữ ra ngoài.
Lúc đi qua đường Văn Miếu, Tiêu Lâm dừng bước, tự hỏi trong vòng hai giây rồi thay đổi lộ tuyến bước vào con phố nhỏ đó.
Trên con phố này có một trường tiểu học và một trường cao trung, kiến trúc hai bên đều là kiểu giả cổ, xuyên suốt cả dãy phố là hàng loạt các cửa hàng bán đồ ăn vặt. Hai bên mặt tiền không lớn, bình thường hay bán các vật trang sức nhỏ xinh cùng các kiểu quần áo.
Tiêu Lâm vào đây đương nhiên không phải vì muốn mua đồ gì.
Ngoại trừ mấy thứ trên, con phố này có một thứ rất đặc biệt, chính là phòng ở đều rất thấp, có một đoạn phố rất dài đều là nhà một tầng.
Tiêu Lâm nghía đến đóng vỏ trứng trong tay, đi đến ngã rẽ thì dừng lại.
Quan sát chung quanh, xác định không có ai đi qua, Tiêu Lâm nhanh chóng ném vỏ trứng gà trong tay lên nóc nhà.
Nhưng làm xong mọi chuyện, nội tâm Tiêu Lâm lại dậy sóng, trong lòng yên lặng khiển trách chính mình. Tuy rằng làm vậy quả thật không có đạo đức, nhưng thật sự là không có biện pháp nào khác…… Mà ở trên nóc nhà, hẳn là không có chuyện gì đâu?
Tiêu Lâm quay về đến phòng ngủ, ném quà tặng nhóm Tiểu Lạc chuẩn bị vào cùng chỗ quà của mình. Sau đó anh mở máy tính, sửa sang lại đóng lời chúc phúc của fan lúc trước, gửi đến email của Tiểu Ngữ, tiếp theo mới bắt đầu lên mạng.
Tuy rằng hôm nay Tiểu Ngữ có khá nhiều tiết, nhưng anh thì lại chẳng có tiết học nào.
Đầu tiên Tiêu Lâm đổi chữ ký QQ của mình thành “Sinh nhật vui vẻ, hy vọng trong cuộc sống tiếp theo, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy em hạnh phúc tươi cười.”
Lúc rảnh rỗi, đến cả lên mạng cũng sẽ thấy nhàm chán, anh nhìn chằm chằm di động hơn nửa ngày, cư nhiên mới qua ba phút.
Tiêu Lâm mở diễn đàn võng phối ra ngắm. Lúc trước quên hỏi Tiểu Lạc, hôm nay lúc nào phát kỳ ba “Thu Phong Sinh Vị Thủy”.
Nhưng điều khiến Tiêu Lâm vui mừng chính là kịch sinh nhật BABA mà lần trước anh thu để tặng Tiểu Ngữ đã phát từ tối hôm qua.
Tiêu Lâm điểm mở, định bụng com lời chúc lên.
Chủ đề: Kịch sinh nhật “Công tử, xem bên này” vui mừng công bố ( ̄▽ ̄)o∠※PAN! =.:*:’☆.:*:’★’:* Chúc Lưu Thủy Bất Ngữ sinh nhật vui vẻ ~
Lầu chính: Staff & Cast, người chúc phúc & địa chỉ download.
Chúc Bất Ngữ sama sinh nhật vui vẻ ~ hạnh phúc ngọt ngào (^o^)/~
1L: Toàn bộ tổ kịch cướp SF ~ Bất Ngữ tiểu thụ sinh nhật vui vẻ yo~
2L: Chiếm!! Chúc Bất Ngữ sama vạn thụ vô cương ~
3L: Bài post được tổ kịch bày thật tinh xảo, chúc Bất Ngữ sama sinh nhật vui vẻ ~
4L: Bị dàn cast chói mù mắt, thật nhiều đại thần!! Sinh nhật vui vẻ ~
5L: Thụ thần, tung hoa! *★,°*:. ☆( ̄▽ ̄)/$:*. °★*.
6L: Tui chỉ biết nhất định sẽ có Tùy Phong Nhập Dạ ~ Ha ha ha ha ha ha
7L: Mang theo tất cả fan CP Phong Thủy trong nhóm Bừa Bãi Thực Sung Sướng vào chiếm hàng ~ Chúc chính chủ sinh nhật vui vẻ ~
8L: Mang theo tất cả fan CP Phong Thủy trong nhóm Bừa Bãi Thực Sung Sướng chúc Bất Ngữ sama sinh nhật vui vẻ ~
9L: Đù, 7L thực tốc độ QAQ
10L: Loại thời điểm này đương nhiên phải tốc độ﹁_﹁ PS: Một vị khác hôm nay cư nhiên không đến cướp SF.
11L: Một vị khác đương nhiên là phải ở cùng chính chủ XD
Cái nhóm Bừa Bãi Thực Sung Sướng kia không phải chính là nhóm fan của anh sao, lời nói của các cô nàng trong nhóm luôn khiến anh dở khóc dở cười.
Tiêu Lâm cười cam chịu, lắc lắc đầu, cũng không đọc bình luận phía sau, trực tiếp comment lời chúc.
Sau ba giây, comment của anh liền hiện ra.
456L Tùy Phong Nhập Dạ: Tiểu Ngữ sinh nhật vui vẻ ~ Chúc về sau hết thảy thuận lợi, mỗi ngày đều có tâm trạng tốt XD
Tiêu Lâm xem lại comment của mình, chuột chợt trượt lên trên một tí. Nhoáng cái Tiêu Lâm liền phát hiện mấy comment phía trên có chút không thích hợp.
455L: Cười lạnh, Lưu Thủy Bất Ngữ đây là chọc đến người nào, post kịch sinh nhật cũng có người đến náo.
454L: Mấy đứa đến post kịch sinh nhật của người khác tìm tra là thật. Nhảy giếng băng đi!
Nhìn đến hai lầu này, Tiêu Lâm cảm giác có điểm kỳ quái, chẳng lẽ lại có người cố ý đến tìm tra?
Tiêu Lâm nhanh chóng lui về trang thứ nhất, bắt đầu xem lại từng lầu từng lầu một..
Ba trăm lầu phía trước cơ hồ đều là lời chúc của fan qua đường gửi tới Tiểu Ngữ. Bầu không khí rất hài hòa. Nhưng tới lầu 333 bắt đầu có biến vị.
333L: Yo, dàn cast chọt mù mắt nha, ha ha …..
340L: Chọt mù mắt rồi, quả nhiên là sinh nhật của tử hồng có khác yo ~
350L: Người ta tử hồng mà, phải mời đại bài đến để tôn lên giá trị con người thôi╮(╯-╰)╭
Nếu nói đây chỉ là ngôn luận có chút ganh ghét của mấy người không quen, thì mấy post sau đó ác ý dần rõ ràng.
370L: Trước kia tôi đã nói làm CP rất tốt mà, cậu xem ôm đùi tốt thì kịch không cần lo, ngay cả kịch sinh nhật đều là đại bài ra trận nha ~ Bất Ngữ sama thiệt giỏi╮( ̄▽ ̄”)╭
373L: Đại bài thật tốt, kịch sinh nhật hoành tráng như vậy. Tổ kịch nhỏ bé như các người sau này còn dám đi tìm người ta tiếp kịch không﹁_﹁
375L: Xua tay chỉ, nổi tiếng cũng có chỗ tốt, fan N chân chính bắt được một bó tan ha ~ Cậu xem trong bài post có bao nhiêu là fan CP~
378L: Lưu Thủy Bất Ngữ ngoài trừ ôm đùi làm CP còn có thể làm gì? Phối kịch sao? Ngại quá, tôi chả thấy cậu ta phối hay tí nào. Phối thụ đều chỉ là một giọng, mẹ ơi, chết mất. Nhanh chóng lui giới đi, nhìn thấy là phiền╮(╯▽╰)╭
379L: Ai tới nói cho tôi biết những người đến đây bằng cách nào đi …… Thần kinh!
380L: Vừa mới rồi quên nói, quả nhiên người thế nào có fan thế đó, chưa làm gì đã mắng chửi người, không hổ là fan NC.
381L: Các người là ghen tị Bất Ngữ sama của bọn tôi hồng hơn các người! Mau nói cho tôi biết các người là CV nào, tôi đá trở về!!
382L: Các người sao có thể anti Bất Ngữ sama của bọn tôi như thế, các người còn có lương tâm không? Sinh nhật người ta không chúc thì thôi, còn có thể làm như vậy thật đáng ghét, ghét nhất là các người QAQ
383L: Yo, sợ quá nha, fan của Bất Ngữ sama quá BH nha ~ che chở như vậy, thật không hổ một đóa hoa nha╮(╯▽╰)╭
384L: Bọn anti các người có nhân tính hay không, thật không biết nhân tính viết thế nào à!!
385L: Bất Ngữ sama tốt như vậy cư nhiên có người không thích cậu ấy!!
386L: Phắc, nghe qua một fan NC bằng mười antifan, bây giờ xem ta fan loli cũng không kém! Tuy rằng tôi không ghét Lưu Thủy Bất Ngữ, nhưng mấy LS kéo cừu hận cũng rất tốt nha!
387L: Bị fan NC của Lưu Thủy Bất Ngữ làm cho ói ra, mặt trời hôm nay mọc theo ý cô à công chúa đại nhân? Cô cho Bất Ngữ đại đại nhà cô là Mao gia gia à? Dựa vào cái gì mà mọi người đều phải thích cậu ta?
390L: Chạy đến post kịch sinh nhật náo loạn thật quá khó nhìn, đây nói lên Lưu Thủy Bất Ngữ có bao nhiêu đại cừu a!
397L: Nhìn không vừa mắt không được sao?
400L: Ồ, hôm nay thật sự là mở tầm mắt, hiện tại anti cũng quang minh chính đại như vậy? Chạy đến post kịch sinh nhật của người ta anti, thật không thấy xấu hổ!
411L: Có mấy người âm dương quái khí quá khó coi╮(╯-╰)╭
420L: Rõ ràng là post kịch sinh nhật, có người không thích còn tự mình tiến vào, cũng không sợ bị bức tử chính là mình!
430L: Các bé anti, không phải là muốn bức chính mình đồng thời bức luôn người khác chứ╮( ̄▽ ̄”)╭
444L: Các bé anti trong lầu, moah moah đa, hôm nay đã quên uống thuốc rồi ~
Tiêu Lâm đọc đến đây liền thông suốt. Chọc ngoáy lung tung. Mà lý do châm chọc cũng thật vô lý!
Tiêu Lâm thật không hiểu nổi vì cái gì mà trong giới võng phối luôn có mấy người thích đi chọc ngoáy người khác như vậy, vô luận là cái gì đều thích dùng những ác ý đi đo lường người khác, thậm chí còn dùng những lời nói độc ác đi chửi bới người khác.
Giới võng phối rõ ràng không giống những thứ khác, là giới phi lợi nhuận, vì yêu thích mới đến, sao lại luôn có những chuyện xấu xa như vậy?
Tiểu Ngữ thật sự chọc tới người nào rồi? Ngay cả kịch sinh nhật cũng đến quấy rối.
Xem xong, Tiêu Lâm đong đầy một bụng tức giận tắt bài post hot hừng hực đi, đi đến bài post tiếp theo xem phản ánh tình huống trong post kịch sinh nhật, sau đó tắt máy tính, nhắm mắt làm ngơ.
May mắn, Tiểu Ngữ chưa đọc đến.
Hoàn chương 22.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...