Thu Phong Sinh Vị Thủy

Tùy Phong sama của chúng ta không đợi được Tiểu Ngữ nhà anh onl thì đã out QQ trước rồi, bởi vì buổi tối lớp anh có tiết.

Tuy rằng thời đại học thường lưu hành một câu nói kinh điển được các sinh viên tôn sung là: Tiết tự chọn trốn, tiết bắt buộc trốn. Nhưng bạn học Tiêu Lâm của chúng ta chưa bao giờ trốn học ~

Tiêu Lâm thong thả cầm sách, ngay khi tiếng chuông vào tiết vang lên, anh đã bước vào phòng học, liếc mắt một cái đã thấy bọn lão đại ngồi từ dưới lên đang vẫy tay với anh. Tiêu Lâm nhanh chóng chạy qua.

“Tiểu Lâm Tử, hôm nay anh cả chiếm được chỗ không tồi ha~” Lão đại nhướn mày nhìn anh.

“Quả nhiên anh cả ra tay thì khác hẳn bình thường.” Nói xong còn làm động tác ôm quyền với lão đại.

Lão đại cũng ấn theo quy củ giang hồ, ôm quyền lại.

“Anh hai cùng anh ba hôm nay lại không đến?”

“Hai tên kia bận cùng bạn gái hò hẹn dưới trăng, làm sao mà nhớ phải đi học a.” Lão đại vừa lật sách vừa trả lời, “Chỉ là Tiểu Lâm Tử, sao cậu không chịu tìm một người bạn gái đi a, hồi năm nhất cậu chính là ca sĩ đứng đầu kinh diễm toàn trường nha. Từ đó người theo đuổi cậu không ít, hoa khôi hệ bên cạnh không phải cũng đeo rõ lâu sao. Tiểu Lâm Tử, ánh mắt của cậu không phải là cao bình thường đâu nha.” Nói xong, hắn liền treo biểu tình khó chịu nhìn Tiêu Lâm.

“Ặc, không gặp được người thích hợp đi.” Tiêu Lâm thầm lau mồ hôi trong lòng, tôi là gay, đối với con gái không có cảm giác, có thể chấp nhận mới lạ. Dù có xinh đẹp đến đâu cũng vô dụng a.

“Nga, đúng rồi, nghe bạn gái anh hai của cậu nói đã có kết quả phân tổ của trận bóng rổ đó, chúng ta đúng là đấu với trường sư phạm cách vách.” Lão đại không truy cứu tiếp vấn đề kia nữa, hiển nhiên đối với đề tài bóng rổ này cảm thấy hứng thú hơn.

“Lần trước anh ba đoán thực chuẩn, để cậu ta đi mua xổ số đi. Chỉ là sao trường mình chưa có thông báo?”

Vừa dứt lời Tiêu Lâm liền thu được tin nhắn, là bộ thể dục của trường gửi tới, trùng hợp chính là thông báo phân tổ mà lão đại vừa nói.

“Mới nói xong đã có rồi.” Tiêu Lâm giơ điện thoại về hướng lão đại.

“Các cậu nên đấu cho tốt, đến lúc đó tôi nhất định đến cổ vũ cậu.”

“Đến lúc đó người ngài xem chỉ sợ không phải là tôi, mà là các người đẹp trường sư phạm đi.”

“Hừ, đừng nói ra!”

Hai người nhìn nhau nhướn mi, cười gian hề hề như kẻ trộm.

“Tiêu Lâm, trò hãy trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi.” Giọng nói của cô giáo vang lên đan xen mấy tia tức giận.


Sao có thể quên đây là tiết của “Diệt tuyệt sư thái” a! Vừa rồi cười to quá chắc bị thấy rồi, hừ!

Tiêu Lâm đứng lên. Câu hỏi khẳng định không biết, cũng may nhân duyên tốt luôn có lợi, ngay lúc Tiêu Lâm đang bối rồi liền có người ra tay trợ giúp. Đương nhiên, tên bạn thân bên cạnh lập tức hé ra tờ giấy: P124 3 1

Tiêu Lâm vừa nhìn đã hiểu, tay cầm lấy sách giáo khoa, lật đến trang 124, đọc câu 1 đoạn 3 lên.

Đọc xong, Tiêu Lâm còn gật đầu với anh em bên phải một cái tỏ ý cảm ơn. Người nọ cũng hướng anh điểm đầu một cái, nói rõ không có gì.

“Ngồi xuống đi, đi học nghiêm túc một chút!” Diệt tuyệt lạnh lùng nói, sau đó lại tiếp tục giảng bài.

Hôm nay Diệt tuyệt không hỏi mã số học sinh, thì cũng không cần lo lắng bị trừ điểm, Tiêu Lâm âm thầm gạt lệ may mắn.

Trở lại phòng ngủ là anh lập tức lên QQ, Tiêu Lâm sửa ngay chữ ký QQ của mình: Cư nhiên bị Diệt Tuyệt bắt ( ̄_ ̄|||)

Vừa mới sửa xong đã thấy avar của Tiểu Ngữ nhảy liên hồi.

Tiểu Ngữ: Tùy Phong, anh đã về.

Tùy Phong Nhập Dạ: Tiểu Ngữ.

Tiểu Ngữ: Chữ ký của anh làm sao thế?

Tùy Phong Nhập Dạ: Hôm nay đi học nói chuyện với lão đại về vụ đấu bóng rổ rất high, không chú ý liền bị Diệt Tuyệt bắt được *khóc*

Tiểu Ngữ: Anh cũng quá bất cẩn rồi ⊙﹏⊙ thảo luận đến nỗi quên hết như thế, trận bóng rổ đó chắc rất hay đi?

Tùy Phong Nhập Dạ: Không phải, là thảo luận chuyện phân tổ đội bóng của tôi sẽ đấu với trường sư phạm bên cạnh.

Tiểu Ngữ: Ồ, anh sẽ đấu sao?

Tùy Phong Nhập Dạ: Đúng vậy.

Tiểu Ngữ: Trường sư phạm thì các anh thắng chắc còn gì.

Tùy Phong Nhập Dạ: Cũng chưa chắc a, nghe nói đội trường họ rất lợi hại.


Tiểu Ngữ: Lại nói trường tôi cũng là trường sư phạm, thật khéo nha.

Tùy Phong Nhập Dạ: Tiểu Ngữ tương lai sẽ làm thấy giáo?

Tiểu Ngữ: Đúng vậy o(*^▽^*)o Bố mẹ tôi đều là nhà giáo nhân dân. Từ nhỏ tôi đã thấy chức nghiệp gõ đầu trẻ này rất thần thánh, lập chí cũng phải thành giáo viên giống bố mẹ.

Tùy Phong Nhập Dạ: Tiểu Ngữ, chí nguyện rất vĩ đại *mắt chớp chớp* đóa hoa tương lai của tổ quốc đều giao cho cậu!

Tiểu Ngữ: Thôi đê *híp mắt cười*

Tiểu Ngữ: Đúng rồi, hôm nay anh kéo tôi vào nhóm chat gì vậy? Thấy anh không onl nên tôi liền lặn XD

Tùy Phong Nhập Dạ: Nhóm fan của tôi.

Tiểu Ngữ: Nhóm fan của anh kéo tôi vào làm gì?

Tùy Phong Nhập Dạ: Vì cậu là CP nhà tôi a, sao có thể không vào﹁_﹁

Tiểu Ngữ: o( ̄ヘ ̄o#)Chúng ta không có quan hệ gì được không.

Nhìn biểu tình ngạo kiều mà Tiểu Ngữ gửi kia, Tiêu Lâm vui vẻ lên hẳn. Bản thân tựa hồ càng ngày càng thích trêu cậu ta.

Lúc này Tiêu Lâm mới chú ý đến Tiểu Lạc cũng đang buzz anh, hình gà con nhảy rất nhiệt tình, phịch phịch liên hồi không ngừng.

Tiểu Lạc: Tiểu Phong Phong, xem nhóm!

Tiểu Lạc: 凸(゜皿゜メ)Đệch! Đừng chỉ quan tâm đến nói chuyện với Tiểu Ngữ nhà cậu, mau xem nhóm kịch tổ!!!

Tùy Phong Nhập Dạ: Đến đây …..

Tiêu Lâm cảm giác được nếu anh không nhanh mở chat nhóm tổ kịch ra, chỉ cần thêm một phút nữa thôi Tiểu Lạc sẽ nổ tung mất.

Tùy Phong Nhập Dạ: Tôi đến rồi đây.


Tiểu Lạc: Người nào đó rốt cục cũng dứt bỏ được mà xem nhóm nè﹁_﹁

Hữu Hữu: Chúng ta là sự tồn tại bị quên lãng *gạt nước mắt*

Như Họa: Tồn tại cái lông! So với “Tiểu Ngữ nhà tôi” các người cái lông cũng không bằng﹁_﹁

Tùy Phong Nhập Dạ: Ừa, các vị cái lông cũng không bằng ơi, hay là tôi đợi lát nữa lại đến﹁_﹁

Tiểu Lạc: Này! (#`O′)

Hữu Hữu: Dừng bước!

Như Họa: Chậm đã!

Lưu Thủy Bất Ngữ: Từ từ!

Lưu Thủy Bất Ngữ: Tiểu Lạc hình như thật sự có việc muốn nói, tôi cũng nhận được thông báo của cô ấy.

Tùy Phong Nhập Dạ: Tiểu Ngữ, tôi lừa họ thôi﹁_﹁

Tiểu Lạc: Lão đây méo sống nữa!!

Hữu Hữu: Quả nhiên trong mắt chỉ có Tiểu Ngữ nhà cậu!

Như Họa: Tuy rằng đã sớm biết như thế, chính là vì cái gì trong lòng vẫn rất chua rất chua! ┭┮﹏┭┮

Lưu Thủy Bất Ngữ: Tùy Phong, anh an ủi họ một chút đi.

Tùy Phong Nhập Dạ: Tôi nói đùa thôi ﹁_﹁ Cho nên các cô muốn nói gì?

Tiểu Lạc: Đờ mờ, đừng giải thích! Chúng tôi đều hiểu được trong lòng cậu chỉ có Tiểu Ngữ!

Hữu Hữu: Lạc tỷ bình tĩnh, trước tiên nói về chính sự trước, sau đó thời gian để tính sổ vẫn còn nhiều.

Tiểu Lạc: Được rồi = = Tôi ổn định một chút thương tâm đã, Như Họa, cô đến đi.

Như Họa: Ok!

Như Họa: Tiểu Lạc muốn cho hai người hợp xướng ED kỳ hai của “Thu Phong Sinh Vị Thủy”.


Lưu Thủy Bất Ngữ: Hai chúng tôi hợp xướng?

Tùy Phong Nhập Dạ: Không thành vấn đề, khi nào thì hát?

Tiểu Lạc: Ừa, hai người hợp xướng. Cứ mấy ngày này đi, tôi đã tìm người viết lời ổn thỏa rồi. Tin rằng hai người hợp xướng cũng rất hay (☆▽☆)

Lưu Thủy Bất Ngữ: Từ từ!

Tùy Phong Nhập Dạ: Tiểu Ngữ sao vậy? Cậu không muốn sao?

Lưu Thủy Bất Ngữ: Không phải.

Lưu Thủy Bất Ngữ: Tôi không giỏi ca hát lắm ….. Có hơi lo lắng …..

Tiểu Lạc: Sama nào đó, cơ hội để anh biểu hiện đến rồi ﹁_﹁

Như Họa: Tùy Phong sama, làm một công tốt anh biết lúc này phải làm thế nào rồi đi ﹁_﹁

Tùy Phong Nhập Dạ: Tiểu Ngữ không cần lo lắng, giọng ca của tôi đứng top 10 đấy ﹁_﹁ cậu phải tin tưởng tôi.

Lưu Thủy Bất Ngữ: Chính là tôi không phải trong top 10 ca sĩ.

Tùy Phong Nhập Dạ: Tôi dạy cậu.

Hữu Hữu: Cho nên Bất Ngữ sama không cần phải lo lắng đâu, có công nhà cậu ở đây, cái gì cũng là mây bay hết ╮(╯-╰)╭

Lưu Thủy Bất Ngữ: Ừa o(*////▽////*)q

Hữu Hữu: Yooooooooooooo~

Tiểu Lạc: Đệch, lại moe đáng xấu hổ!

Hữu Hữu: Lại moe đáng xấu hổ +1

Như Họa: Lại moe đáng xấu hổ +2

Chân Tướng Đế: Lại moe đáng xấu hổ +10086

Chân Tướng Đế: Nơi chốn đều là bong bóng phấn hồng bay bay ╮(╯▽╰)╭

Hoàn chương 12.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui