Vân Thiên Vũ đóng cửa tu luyện suốt một ngày một đêm.
Sau một ngày một đêm, linh lực của nàng cuối cùng cũng thừa sức xông lên đột phá tử linh trung cấp, đạt đến tử linh cao cấp.
Lần này đột phá nhanh như thế phải nhờ đến linh lực trước đây nàng áp chế, tu luyện một chút, thừa sức xông lên phá vỡ tử linh trung cấp, đạt đến tử linh cao cấp.
Bây giờ đột phá nữa sẽ là linh sĩ rồi.
Nhưng đột phá từ linh giả đến linh sĩ hoàn toàn không phải dễ dàng như trong tưởng tượng, phải cảm ngộ xuất thân gặp thứ có linh khí, cùng chúng thành lập linh lực chung, như thế mới có thể đột phá.
Vân Thiên Vũ cũng không vội đột phá đến linh sĩ.
Trước mắt nàng cần nắm bắt thời gian học thất tinh khinh công.
Bởi vì thất tinh khinh công trong lần thi đấu này chiếm vị trí rất quan trọng, cho nên nàng không thể sơ suất.
Tiếp theo Vân Thiên Vũ lại bắt đầu tu luyện thất tinh khinh công, tu luyện như vậy lại là một ngày một đêm.
Buổi sáng ngày thứ ba, Bùi gia có người ngồi không vững rồi, Bùi San hùng hổ dẫn một tì nữ đi qua.
Chẳng qua bị Tiểu Anh ngăn cản đường đi, Tiểu Anh đập đập cánh, lên giọng: “Chủ nhân nhà chúng tôi căn dặn rồi, không có lệnh của người, bất cứ ai cũng không được vào trong.”
“Nếu có người xông vào sẽ không nương tay.”
Tiểu Anh hung hăng nói, nó chỉ cần nghĩ đến chủ tử nhà mình chịu khổ thì trong lòng sôi sục lên.
Bùi San vẻ mặt cạn lời nhìn con chim anh vũ nhỏ này. Đây là chim anh vũ sao? Sao nhìn nó lại hung dữ như vậy?
Bùi San vừa nghĩ vừa có ý đồ đi vào trong vườn, không muốn nàng ta động đậy, trong vườn, vèo một tiếng, hai bóng hình chạy tán loạn ra, lại là một con mèo và một con chồn, nhưng trông dáng vẻ của chúng càng hung dữ hơn nữa.
Ba đứa nó nên là linh sủng có họ hàng với nhau, trông đều không có vẻ đùa giỡn lắm.
Bùi San vừa nghĩ vừa nhìn vào phía trong hét lên: “Bùi Khê, ngày thứ ba rồi, hôm nay muội mà không xuất hiện nữa thì không thể vào được học viện Thiên Kình đâu, không phải muội sợ rồi không dám đi nữa đấy chứ.”
Bùi San vừa dứt lời, Tiểu Anh nổi giận, vỗ đập cánh nói: “Ngươi nói ai sợ, ai sợ, chủ tử nhà chúng ta biết sợ sao? Chủ tử nhà chúng ta ngày sau sẽ trở thành người thống nhất thiên hạ trí tôn không ai sánh bằng, không tồn tại điều không thể, để cho loài giun dế các ngươi ngước nhìn, ngươi lại nói chủ tử nhà ta sợ rồi, xem ta thiêu cháy ngươi thế nào.”
Tiểu Anh vừa dứt lời, há mồm muốn phóng hỏa.
Trong tiểu viện có tiếng mở cửa vang lên, một bóng người điềm đạm lạnh lùng từ từ bước ra.
Cùng với bóng người bước ra còn kèm theo tiếng quát lạnh lùng: “Tiểu Anh!”
Tiểu Anh ngoan ngoãn ngậm miệng lại, được thôi, nó phải thừa nhận là chính nó muốn mượn cơ hội xử lý nữ nhân này, ai bảo nàng ta trước đây lúc chiến đấu đã làm chủ tử bị thương chứ.
Hừ!
Vân Thiên Vũ từ trên thềm đá đi ra, một mạch đi tới trước cửa tiểu viện, nàng nhìn Bùi San, dửng dưng nói: “Ngày thứ ba rồi sao? Tỷ nói cho ta biết tình hình ở chỗ trường thi đấu đi.”
“Được, đi.”
Bùi San quay người đi ra ngoài, trong lòng nhẹ nhõm, mặc dù nha đầu này có chút lạnh lùng, lại có chút xa cách, hơn nữa tính tình lại vô cùng cổ quái, nhưng không biết vì sao nàng ta lại muốn cùng Vân Thiên Vũ đi học ở học viện Thiên Kình.
Cho nên trước đó sợ nàng không đi, bây giờ nhìn thấy nàng xuất hiện rồi, nàng ta liền thấy yên tâm.
Bùi San vừa đi vừa nói: “Ngày đầu tiên của buổi tuyển chọn không có bao nhiêu người ra tay, đều là con cháu của một số thế gia đại tộc thử sức, nhưng chiều hôm qua đã có không ít người lợi hại ra tay rồi, trước mắt ba mươi tuyển thủ đã xuất hiện rồi. Thân thủ của ba mươi người này đều vô cùng lợi hại, chính là chỗ tinh nhuệ của các đại thế tộc, cho nên bây giờ lại có người muốn cướp giành vị trí là chuyện không hề dễ dàng, cho nên muội phải cẩn thận.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...