Lúc ăn cơm, Bùi Khang hỏi Vân Thiên Vũ: “Khê Nhi, ngày mai là buổi thi đấu tuyển chọn của học viện Thiên Kình, con chắc chắn muốn tham gia buổi thi đấu tuyển chọn năm nay sao? Cha nghĩ là năm sau con cũng có thể tham gia mà.”
Ông chỉ mong sao nhi nữ không tham gia, nói như vậy thì cả một năm nay nàng sẽ có thể ở bên cạnh họ.
Nếu nàng đi tham gia buổi thi đấu tuyển chọn thì lại phải rời xa họ rồi.
Bùi Khang nghĩ đến điều đó liền thấy không nỡ, Lâm Tú Uyển gật đầu lia lịa tán đồng ý kiến của phu quân.
Vân Thiên Vũ đời nào chịu đợi, nàng không muốn đợi thêm một khắc nào nữa.
“Cha mẹ, yên tâm đi, năm nay con nhất định sẽ vào được học viện Thiên Kình, chỉ có năng lực lớn mạnh mới có thể bảo vệ được mọi người đúng không nào?”
Vân Thiên Vũ khua môi múa mép một chút, Bùi Khang và Lâm Tú Uyển liền cảm động mắt đỏ ửng lên, đều là thân làm phụ mẫu không có bản lĩnh cho nên mới làm liên lụy đến nữ nhi.
“Khê Nhi, con cứ cố gắng, nếu như thực sự không được, năm sau chúng ta sẽ tham gia nữa được không?”
Bùi Khang và Lâm Tú Uyển nói, Vân Thiên Vũ gật đầu đồng ý sau đó hỏi Bùi Khang: “Người nói cho con biết quy tắc của buổi thi đấu tuyển chọn.”
“Học viện Thiên Kình mỗi năm sẽ thu nhận học viên trong 12 thành và các thế lực lớn.
Bạch Hạc thành mỗi năm có 30 người ghi danh nhưng mỗi người trong 30 người này cũng chưa hẳn là có thể vào được học viện Thiên Kình, trước mắt chỉ là dự tuyển, lựa chọn thực sự ở chỗ học viện Thiên Kình.”
“Buổi tuyển chọn ngày mai thực ra rất đơn giản, chính là đấu nhau, ba ngươi người vào đầu tiên sẽ được lên linh kính bài, trên đó sẽ hiển thị ra ba mươi tuyển thủ đầu tiên.
Bởi vì buổi tuyển chọn diễn ra trong ba ngày cho nên người phía sau có thể đánh người trong bảng danh sách ba mươi người trước, chỉ cần đánh bại ba mươi tuyển thủ trước đó là có thể có được thứ tự tương ứng.”
Vân Thiên Vũ nghe xong liền nhướn mày, hóa ra buổi tuyển chọn có ba ngày.
Như vậy càng hay, nàng vẫn còn thời gian ba ngày để tu luyện, chỉ cần đến ngày thứ ba đánh bại tuyển thủ số một trên bảng danh sách là được.
Nàng nghĩ, cười nhìn Bùi Khang và Lâm Tú Uyển nói: “Cha mẹ, con ăn no rồi, con lại quay về tu luyện đây.”
Vân Thiên Vũ nói xong thì đứng dậy đi ra ngoài, nàng trước mắt là tử linh trung cấp, nàng định sẽ đột phá lên một cấp đến tử linh cao cấp rồi đi dự thi.
Trong phòng khách phía sau, Lâm Tú Uyển nhìn Bùi Khang nói: “Sao ta lại cảm thấy nữ nhi của chúng ta có tâm sự, hơn nữa nó dường như quá lao lực rồi.
Bùi Khang cũng có vẻ mặt khó hiểu gật đầu, người gắng sức như vậy thật hiếm thấy.
Bùi Khang nghĩ không ra, cuối cùng không nghĩ nữa: “Có lẽ nó muốn trở nên mạnh mẽ, không muốn người khác coi thường nó.”
Lâm Tú Uyên không nói nữa.
Vân Thiên Vũ không để tâm đến cách nghĩ của Bùi Khang và Lâm Tú Uyển, nàng trở về phòng, lập tức đi vào trạng thái tu luyện linh lực.
Linh lực của Tây đại lục là thứ mà Đông đại lục hoàn toàn không thể sánh kịp, cho nên nàng ở một nơi như thế này tu luyện thật sự là như cá gặp nước.
Nếu cho nàng một ít thời gian, nàng tin mình có thể nhanh chóng đột phá lên tới cấp linh sĩ.
Nhưng thời gian trước mắt đang gấp rút, muốn đột phá đến cấp linh sĩ thì không có khả năng lắm, cho nên trước tiên đột phá đến tử linh cao cấp rồi tính.
Tiếp đó Vân Thiên Vũ đi vào trạng thái tu luyện, không cho bất cứ ai làm phiền đến mình.
Nàng căn dặn Tiểu Anh bất kể là ai đến cũng phải ngăn lại.
Như vậy không ai dám đến quấy rầy nàng.
Ngày hôm sau buổi tuyển chọn của Bạch Hạc thành chính thức mở màn, người của các gia tộc lớn đều dốc toàn lực ra trận rồi, những người trẻ đều chạy đến quảng trường tham gia kỳ thi rồi.
Nhưng cao thủ lợi hại thực sự hoàn toàn không vội ra tay, đại đa số đều đợi đến hai ngày sau mới ra tay, sau đó chỉ cần duy trì vị trí của mình là được rồi.
Bùi gia thân là thế gia đại tộc của Bạch Hạc thành, sáng sớm Bùi lão gia đã mang những người trẻ đi rồi.
Về phần Vân Thiên Vũ vẫn chưa ra, Bùi lão gia cũng không thúc giục nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...