Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chỉ là nàng còn chưa bắt đầu luyện, đại tiểu thư của Bùi gia, Bùi San lại tìm đến.

Bùi San trên mặt rất không thoải mái, hai ngày này nàng ta vẫn muốn đến đánh nhau một trận với tiểu muội.

Nhưng trong lòng lại cảm thấy buồn bực, không cam lòng. 

Cho đến bây giờ nàng ta mới chính là tiêu điểm chú ý của mọi người, dựa vào cái gì tiểu muội này vừa về đến, tiêu điểm của mọi người lại phóng tới trên người nàng rồi.

Tổ phụ mở phòng bảo khố, bảo nàng chọn lựa đồ trước, nàng còn chọn ba cái, bọn họ mỗi người chỉ chọn được hai cái. Chuyện này quả thật không công bằng.

Cho nên trong lòng Bùi San luôn buồn bực, cứ trốn tránh không gặp mặt, nhưng nghe thấy Bùi Văn Tuấn và Bùi Văn Húc vẫn luôn đến đây đánh nhau với Bùi Khê, tim nàng ta lại ngứa ngáy. 

Phải biết rằng đánh nhau với đối tượng lợi hại, như vậy cũng có lợi cho sự trưởng thành của bản thân, ngày sau nếu như gặp được đối thủ lợi hại còn có thể biết cách xử lý tình huống đột phát.


Bùi San nhìn thấy mỗi ngày Bùi Văn Tuấn và Bùi Văn Húc đánh nhau với Vân Thiên Vũ, tim liền ngứa ngáy như con mèo nhỏ.

Nhưng bản thân lại xấu hổ, vừa mới hôm nay nàng ta nghe nói Bùi Văn Tuấn và Bùi Văn Húc trốn đi rồi, cho nên nàng ta nhanh chóng đến tìm Vân Thiên Vũ. 

"Ta đánh với muội."

Vân Thiên Vũ nhíu mày liếc mắt nhìn Bùi San, phát hiện nàng ta có chút khác lạ.

Làm sao vậy? 

Vân Thiên Vũ cũng không để ý, thuận miệng nói: "Được thôi."

Nàng đứng dậy đi ra ngoài, Bùi San ở bên cạnh thở phào nhẹ nhõm, sau đó đi theo nàng ra ngoài.

Nàng ta vừa đi vừa nói: "Thật ra đối với chuyện ngày đó thua muội, ta vẫn chưa từ bỏ ý định, cho nên mới đến thử lại một lần." 

"Được, vậy thì thử lại."

Kết quả hai người lại đánh suốt buổi trưa. Cho đến khi hai người đều bị trọng thương mới từ bỏ.

Chạng vạng, Bùi San chống người rời khỏi, Vân Thiên Vũ mang theo ba linh thú trở về sân nhà mình. 

Ba linh thú ở bên cạnh đều chảy nước mắt nhìn nàng, vô cùng đau lòng.


Chủ tử rất liều mạng, ba ngày qua, mỗi ngày nàng đều bị thương, bọn họ nhìn thấy đều đau lòng.

"Chủ tử, người đừng như vậy, chúng ta nhìn thấy thì rất đau lòng đó." 

"Đúng đó, người không nên đánh với bọn họ, chúng ta không cần vội, từ từ tu luyện, nhất định sẽ đuổi kịp bọn họ."

Ba linh thú đau lòng, Vân Thiên Vũ cũng không quan tâm, nàng đưa tay lau máu ở khóe miệng: "Không sao, con người nếu muốn trưởng thành thì làm sao không trả giá được."

Bên này ba linh thú đang đau lòng, bên kia Bùi Khang và Lâm Tú Uyển càng đau lòng hơn, hai người dẫn người đi tới. 

Vừa nhìn thấy Vân Thiên Vũ lại là bộ dáng cả người đầy vết thương, tim hai phu thê bọn họ liền thắt lại, nắm tay Vân Thiên Vũ không buông.

"Khê nhi à, đừng đánh nữa, cho dù lần này không thể vào học viện Thiên Kình thì vẫn còn sang năm, dựa vào năng lực của con, sang năm con nhất định có thể lấy được vị trí tân sinh hạng nhất tiến vào học viện Thiên Kình."

"Đúng đó, con từ đông đại lục đến, hôm nay có thực lực như vậy đã là rất lợi hại rồi, bọn họ từ nhỏ đến lớn đều là tu luyện ở đại lục này, con đừng so với bọn họ." 

Lời nói của Bùi Khang và Lâm Tú Uyển cũng không thể ngăn được quyết tâm năm nay tiến vào học viện Thiên Kình của Vân Thiên Vũ.


"Cha, mẹ, hai người yên tâm đi, con không sao."

Thật ra Bùi Văn Tuấn và Bùi Văn Húc còn có Bùi San đều đã thủ hạ lưu tình, bọn họ chỉ là giúp nàng rèn luyện linh lực thôi, cũng không hề nặng tay, nếu như bọn họ muốn nàng chết, nàng tất nhiên có thể thoát lui. 

Đương nhiên nếu bọn họ muốn nàng chết, nàng cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ, nàng sẽ cùng bọn họ đánh đến chết.

Bùi Khang và Lâm Tú Uyển còn muốn nói điều gì, Vân Thiên Vũ lập tức sờ bụng kêu lên: "Đánh nửa ngày, thật sự đói bụng quá."

"Mau chuẩn bị ăn đồ lại đây." 

"Người đâu, nhanh chóng mang thức ăn đến đây."

Sự chú ý của hai phu thê bọn họ bị dời đi, sau đó hai người kéo tay Vân Thiên Vũ đi đến phòng khách, một nhà ba người cùng ăn cơm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui