Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Từ trên vách núi rơi xuống, trong không khí chỉ còn lưu lại câu nói độc ác, tàn nhẫn của Vân Thiên Vũ: “Gia tộc Thanh Long, các ngươi hãy đợi đấy cho ta, nếu hôm nay ta không chết thì sẽ có ngày tiêu diệt toàn bộ gia tộc các ngươi.”

Ở phía trên vách núi Tào trưởng lão nhìn xuống vực sâu thăm thẳm, nghĩ đến những lời Vân Thiên Vũ vừa nói trong lòng cảm thấy hơi bất an.

Nhưng nhìn thấy vực sâu thăm thẳm này liền cảm thấy yên tâm, nữ nhân đó có mạng lớn đến đâu cùng không thể nào sống sót.

Chỉ tiếc con vẹt kia, không biết thế nào mà lại có thể huyễn hóa ra nguyên hình của phượng hoàng.

Tào trưởng lão nghĩ một lát rồi đi đến trước mặt tên thuộc hạ bị thương, đưa tay nâng gã dậy trầm giọng nói: “Chúng ta đi thôi.”

“Vâng.”

Trong nháy mắt không còn thấy bóng dáng hai người đó đâu nữa.


Thời gian chầm chậm trôi qua.

Trong một cái động ở gần vách núi có một ánh đèn mờ nhạt.

Trong ánh sáng mờ nhạt đó có hai người đang ngồi bên giường đá nói chuyện: “Mẹ, bọn họ làm sao vậy? Sao vẫn còn chưa tỉnh, hình như đã ngủ ba ngày ba đêm rồi.”

“Con đừng lo lắng, bọn họ sẽ nhanh chóng tỉnh lại, mặc dù bị thương nghiêm trọng nhưng không đủ để lấy mạng bọn họ đâu, cũng may có con cứu bọn họ, bằng không bọn họ chắc chắc đã chết.”

Người nói chuyện thở dài rồi tiếp tục: “Không biết bọn họ đã xảy ra chuyện gì mà lại bị thương nặng đến như vậy.”

Hai người nói xong, không nói thêm gì nữa mà nhìn về phía người đang nằm trên giường đá.

Lúc này có một nữ tử đang nằm yên tĩnh trên chiếc giường đá, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, không một chút huyết sắc, nếu không phải vẫn còn thở thì mọi người đều sẽ cho rằng người này đã chết.

Nữ tử đang nằm ngủ yên tĩnh trên giường đá chính là Vân Thiên Vũ từ trên vách đá nhảy xuống không một chút do dự.

Lúc này Vân Thiên Vũ đang bị nhốt trong một màn sương mù dày đặc, không sao thoát ra được.

Nàng bước đi vô định trong sương mù, đột nhiên có tiếng bước chân vang lên từ phía sau, nàng quay đầu lại nhìn thì thấy một khuôn mặt dữ tợn, người của gia tộc Thanh Long đang truy sát nàng lại xuất hiện.

Lão ta vừa xuất hiện liền dữ tợn cười ầm lên: “Lần này xem ngươi còn chạy đi đâu, xem ai có thể tới cứu ngươi.”


Vân Thiên Vũ vội vàng quay đầu bỏ chạy, nhưng nàng chạy thế nào cũng không chạy được, người ở phía sau càng lúc càng gần, nàng hét lên điên cuồng: “A.”

Lúc đó cả người liền bị đánh thức.

Nàng mở to hai mắt ngơ ngác nhìn xung quanh, nhất thời không biết mình đang ở đâu.

Đến khi bên cạnh có người nói: “Linh Nghi quận chúa, ngươi làm sao vậy?”

Vân Thiên Vũ nhanh chóng quay đầu nhìn lại, thấy người ngồi bên cạnh giường của mình là Mộc Thanh Nhiêu, phong chủ ngũ phong của Lăng Vân tông trước kia, bên cạnh Mộc Thanh Nhiêu còn có một thanh niên tuấn tú, Vân Thiên Vũ vừa nghĩ đã biết đó là ai.

Chắc chắn là Hoa Khấp Tuyết, nhi tử của phong chủ ngũ phong Mộc Thanh Nhiêu.

Vân Thiên Vũ nhìn hai mẫu tử bọn họ rồi khẽ cử động, muốn ngồi dậy.

Nàng vừa cử động liền thấy toàn thân đau buốt.


Cảm giác đau đớn này khiến nàng nhớ ra mình đang bị trọng thương.

Nhưng nàng thấy bây giờ mình không còn trong tình trạng nguy kịch, xem ra phong chủ ngũ phong đã cho nàng dùng đan dược, cho nên nàng đã không sao.

“Là các ngươi đã cứu ta sao? Đa tạ các ngươi.” Vân Thiên Vũ nói xong lời cảm tạ, đột nhiên nhớ đến biểu tỷ Diệp Gia: “Biểu tỷ, biểu tỷ.”

Mộc Thanh Nhiêu thấy nàng có vẻ lo lắng nên vội vàng trấn an nàng: “Ngươi đừng lo lắng, nàng ấy không sao.”

Mộc Thanh Nhiêu chỉ vào một chiếc giường đá khác ở trong động, Vân Thiên Vũ nhìn Diệp Gia đang ngủ trên giường, quả nhiên không có gì đáng ngại.

Trong lòng nàng thở phào nhẹ nhõm.

Nàng quay đầu nhìn Mộc Thanh Nhiêu: “Tại sao chúng ta lại ở đây?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui