Ngày hôm nay rất nhanh đã trôi qua, cho đến khi chạng vạng mọi người mới vui vẻ trở về biệt viện Kỳ thành.
Ngày hôm sau ở Kỳ thành du sơn ngoạn thủy.
Ngày thứ ba đi dạo thơ viên.
Tóm lại ba ngày này đã đi chơi khắp nơi ở Kỳ thành, mọi người đều rất thoải mái, rất vui vẻ.
Bọn họ chưa từng chơi đùa như vậy, chơi rất vui còn có đồ ăn rất ngon, đầy đủ mọi thứ, nhưng lại không cần trả tiền, bởi vì tất cả tiền đều do Ly vương gia Tiêu Cửu Uyên trả, bọn họ chỉ cần ăn và chơi là được rồi.
Ba ngày rất nhanh đã trôi qua.
Buổi chiều ngày thứ ba, bọn họ mới từ thơ viên Kỳ thành trở về biệt viện.
Tiêu Lăng Phong liền vội vàng chạy ra đón, vừa nhìn thấy Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ, lão nhanh chóng nói: "Kinh thành đã xảy ra chuyện rồi, thái hoàng thái hậu phái người đưa khẩu dụ đến, bảo Cửu Uyên lập tức hồi kinh."
Hai người Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ sắc mặt sa sầm.
Tiêu Cửu Uyên hỏi: "Người đến truyền tin ở đâu?"
"Đang chờ ở trong sân."
Tiêu Cửu Uyên xoay người đi đến chính sảnh của biệt viện, những người khác cũng đi theo hắn đến chính sảnh của biệt viện.
Bên trong chính sảnh, người đến đưa khẩu dụ chính là thái giám đắc lực ở bên cạnh thái hoàng thái hậu.
Thái giám vừa nhìn thấy Tiêu Cửu Uyên liền quỳ xuống: "Tham kiến Ly thân vương gia."
Tiêu Cửu Uyên nhíu mày nói: "Có chuyện gì?"
"Hồi vương gia, đêm qua thái hoàng thái hậu sai người giết tân đế, cũng hạ chiếu sách chiếu cáo triều thần Đông Ly, nói cái chết của tiên đế chính là do tân đế gây nên, tân đế vì lấy được ngôi vị hoàng đế, chẳng những giết tiên đế, hơn nữa còn mưu hại đứa con thứ tám của tiên đế, tội đáng chết, cho nên thái hoàng thái hậu đã hạ lệnh cho vài tên thuộc hạ giết tân đế."
"Thái hoàng thái hậu làm xong việc này, liền bảo nô tài lập tức đến mời Ly thân vương gia hồi kinh chủ trì đại cục."
Tiêu Cửu Uyên vừa nghe xong, trực giác liền kháng cự, trầm giọng nói: "Ngươi trở về nói với thái hoàng thái hậu, ta sẽ không nhúng tay vào chuyện ở trong triều."
Chuyện của Đông Ly hắn thật sự không muốn nhúng tay vào, thái hoàng thái hậu sắp xếp như thế nào thì cứ sắp xếp như thế đấy, hắn không muốn trách móc.
Tiêu Cửu Uyên nói xong, thái giám nhanh chóng nói: "Thái hoàng thái hậu nói, bà ấy muốn trước khi chết gặp Ly thân vương gia một lần."
Tiêu Cửu Uyên nghe đến câu này, tim đột nhiên nặng trĩu.
Hắn thật muốn lớn tiếng nói, không gặp.
Nhưng bất kể như thế nào miệng cũng không mở ra được.
Bởi vì trong đầu hắn vẫn nhớ rất nhiều chuyện lúc hắn còn nhỏ, chuyện thái hoàng thái hậu chăm sóc hắn.
Hiện tại bà ta muốn gặp hắn một lần, hắn không thể không gặp bà ta.
Điểm này Vân Thiên Vũ cũng biết, cho nên nàng nhanh chóng nói: "Lập tức khởi hành, ngựa không dừng vó hồi kinh."
“Vâng.”
Mọi người ngay trong đêm hồi kinh, cũng không kịp thu dọn gì.
Bởi vì Tiêu Lăng Phong hơi lớn tuổi rồi, cho nên Tiêu Cửu Uyên để lại một nhóm người bảo vệ lão, chậm rãi hồi kinh.
Những người khác lập tức cưỡi ngựa vội vàng hồi kinh.
Mọi người cưỡi ngựa cấp tốc trở về, sau thời gian một đêm nửa ngày, giữa trưa ngày thứ hai đã chạy đến kinh thành.
Lúc này kinh thành một mảnh hỗn loạn, mọi người ở phố lớn ngõ nhỏ đều bối rối, lòng người bàng hoàng.
Nhưng dân chúng bên đường phố nhìn thấy một đám tuấn mã vội vàng đi ngang qua, có người nhận ra người dẫn đầu chính là Ly thân vương gia Tiêu Cửu Uyên.
Dân chúng lập tức hoan hô: "Ly thân vương gia hồi kinh rồi."
"Thật vậy không?"
"Ly thân vương gia hồi kinh rồi."
"Sau này tốt rồi, Đông Ly chúng ta có hoàng đế rồi."
Mọi người đều cho rằng lúc này người thích hợp làm hoàng đế nhất chính là Ly thân vương Tiêu Cửu Uyên.
Cho nên dân chúng vừa nhìn thấy hắn mới có thể hoan hô như vậy, mọi người kích động truyền tai nhau.
Tiêu Cửu Uyên và Tiêu Dạ Thần, cùng với đám người Vân Thiên Vũ nhanh chóng tiến cung.
Trong cung.
Ở bên ngoài cung điện của thái hậu có không ít đại thần vây quanh, tất cả đại thần đều hoang mang bất an.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...