Vân Thiên Vũ nghe hắn đau lòng nói như vậy liền đưa tay vỗ nhẹ vào lưng hắn: “Sau này chúng ta sẽ có hài tử, cho nên huynh sẽ không chỉ có một mình.”
“Đúng vậy, chúng ta sẽ có hài tử, đến lúc đó nàng sinh liền mấy đứa, cả nhà chúng ta sẽ sống một cuộc sống vui vẻ.” Tiêu Cửu Uyên nói xong, Vân Thiên Vũ đưa tay đánh hắn một cái.
“Huynh cho rằng ta là heo sao mà sinh liền mấy đứa.”
Tiêu Cửu Uyên không nhịn được nở nụ cười vui sướng, tâm trạng buồn bã lập tức tốt hơn rất nhiều.
Không có mẫu hậu thì sao, hắn đã có Vũ nhi, sau này Vũ nhi mới là người thân thiết nhất của hắn, bọn họ nhanh chóng sẽ có hài tử.
Cho nên hắn không phải chỉ có một mình.
Tiêu Cửu Uyên mặt mày rạng rỡ, đưa tay ôm lấy Vân Thiên Vũ rồi hôn nàng một cái, sau đó đứng dậy đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Vũ nhi, ta đi chuẩn bị cho hôn lễ của chúng ta, nàng có biết không? Việc khó làm nhất chính là hoa tươi cho hôn lễ, ta đã tìm rất nhiều hoa trong kinh thành, bây giờ phủ Ly thân vương ta đã trở thành một biển hoa rồi, nàng có muốn đi xem không.”
Vân Thiên Vũ giục hắn: “Huynh mau đi chuẩn bị đi, ta không muốn xem bây giờ mà muốn đợi đến ngày đại hôn, coi như huynh cho ta một điều ngạc nhiên.”
“Được, ta đi đây.” Tiêu Cửu Uyên nhấc chân đi ra ngoài, phía sau Vân Thiên Vũ mỉm cười nhìn hắn.
Đợi sau khi Tiêu Cửu Uyên đi khỏi, Vân Thiên Vũ mới bình tĩnh lại.
Bên ngoài phòng khách Diệp Gia vô cùng kích động, nhanh chóng mở miệng: “Vũ Mao, muội biết không? Toàn bộ người của Tưởng gia đã bị bắt nhốt vào đại lao, thật tốt quá rồi, phụ mẫu trên trời có linh thiêng nhìn thấy thế chắc chắn sẽ rất vui mừng.”
Vân Thiên Vũ đưa tay kéo nàng ngồi xuống: “Đúng vậy, cữu cữu, cữu mẫu trên trời có linh thiêng nhất định sẽ rất vui, còn nữa biểu tỷ, muội có lời muốn nói với tỷ.”
Bởi vì gần đây luôn xảy ra chuyện nên nàng không nói chuyện nhiều với Diệp Gia.
Từ khi Diệp Gia biết nàng có thể là nữ nhi của trưởng công chúa Nam Chiêu, nàng ấy có vẻ không ổn.
Cả người luôn rất cô đơn, dường như trên thế giới này chỉ có một mình nàng ấy.
Vân Thiên Vũ kéo tay Diệp Gia rồi nói: “Biểu tỷ, tỷ mãi mãi là biểu tỷ của muội, muội cũng chỉ có biểu tỷ là tỷ, không liên quan gì đến người khác, chúng ta là người thân.”
Vân Thiên Vũ vừa nói xong, nước mắt Diệp Gia liền trào ra, gần đây nàng rất cô đơn, khi không có người thì luôn thất thần.
Hóa ra người mà nàng tưởng là biểu muội của nàng, là người thân của nàng, sau khi nghe được những lời thái tử Nam Chiêu nói nàng biết biểu muội rất có thể không phải là biểu muội của nàng, cho nên tâm trạng nàng luôn buồn bã, không vui.
Bây giờ nghe Vân Thiên Vũ nói vậy Diệp Gia rất cảm động, nắm chặt lấy tay của Vân Thiên Vũ: “Vũ Mao, ta biết rồi, sau này ta sẽ không để tâm những chuyện vụn vặt, muội chính là biểu muội của ta, không phải người khác.”
“Như vậy mới đúng chứ.”
Vân Thiên Vũ cười rộ lên, kéo tay Diệp Gia đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Đúng rồi, tỷ đi luyện đan với muội, muội luyện cho tỷ một ít độc đan để phòng thân.”
Vân Thiên Vũ vừa nói xong những lời này, Diệp Gia liền vui vẻ, hai người cùng đến phòng luyện đan.
Những ngày tiếp theo, Tiêu Cửu Uyên không đến nhưng Vân Thiên Vũ nghe được từ miệng của người khác nói.
Tất cả hoa tươi trong kinh thành đều đã được chuyển đến phủ Ly thân vương.
Như vậy còn chưa hết, nghe nói Ly thân vương gia còn chuyển hoa tươi từ ngoài kinh thành vào nữa.
Xem ra Ly thân vương gia muốn làm cho Linh Nghi quận chúa một hôn lễ đầy hoa tươi.
Nữ tử của cả kinh thành đều vì chuyện này mà hâm mộ Vân Thiên Vũ, nàng quả là may mắn khi gặp được một phu quân vừa xuất sắc vừa yêu thương nàng như vậy, cuộc sống của nàng sau này nhất định sẽ như thần tiên
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...