Toàn công công nói xong, Tiêu Cửu Uyên khẽ nhếch miệng nở nụ cười.
Nhưng trong nụ cười này có cái lạnh thấu tim.
Dù nói thế nào người kia cũng là huynh trưởng của hắn.
Thế mà lại muốn hắn chết.
“Tiểu Toàn tử, ngươi cùng ta tiến cung, ta muốn gặp hoàng thượng.”
Vừa nghe thấy phải tiến cung, Toàn công công liền sợ hãi, nếu hoàng thượng biết y là người nói ra chuyện này thì y nhất định sẽ chết.
Tiêu Cửu Uyên nói: “Ngươi đừng sợ, bổn vương có thể đảm bảo mạng sống cho ngươi.”
“Cái này.” Toàn công công ngây người, y đương nhiên tin lời của Tiêu Cửu Uyên, nếu hắn nói sẽ bảo vệ y thì y sẽ không chết.
Toàn công công nhanh chóng nhìn vào nhi tử của Tô cô cô ở bên cạnh: “Vậy ngươi đưa cho ta thuốc giải đi.”
Nhi tử của Tô cô cô không đưa cho y mà đưa lọ thuốc giải cho Tiêu Cửu Uyên: “Vương gia hãy cầm lấy lọ thuốc giải này, nếu y thật sự cùng người tiến cung, làm xong mọi việc thì mới đưa lọ thuốc giải này cho y. Nếu y không tiến cung thì không cần đưa lọ thuốc giải này cho y nữa.”
Tiêu Cửu Uyên cầm lọ thuốc giải, trong lòng hiểu rõ.
Hóa ra Tần Mộ Thương dùng lọ thuốc giải này để khống chế tiểu Toàn tử.
“Được.” Tiêu Cửu Uyên nói xong liền nhìn về phía nhi tử của Tô cô cô, hắn biết rằng Tô cô cô cũng có nỗi khổ riêng.
Mặc dù hắn vẫn ghét Tô cô cô như trước nhưng nhi tử của bà ta thì không có gì sai.
Cho nên Tiêu Cửu Uyên nhìn nhi tử của Tô cô cô nói: “Ngươi hãy lập tức rời khỏi kinh thành, nếu còn ở lại kinh thành sẽ dẫn đến họa sát thân.”
Nhi tử của Tô cô cô lập tức lên tiếng: “Vâng, vương gia.”
Tiêu Cửu Uyên sai người mang đến cho gã một con ngựa, gã xoay người nhảy lên ngựa, rời đi không hề quay đầu lại.
Ở đây Tiêu Cửu Uyên lệnh cho Bạch Diệu đem theo Toàn công công, hắn đưa Vân Thiên Vũ về phủ An thân vương rồi tiến cung gặp hoàng thượng.
Trong xe ngựa, Vân Thiên Vũ lo lắng nhìn hắn: “Tiêu Cửu Uyên, có phải là huynh muốn tiến cung, nói không chừng huynh tiến cung sẽ gặp nguy hiểm, ta đi cùng huynh.”
“Vũ nhi, nàng mà đi nói không chừng hoàng thượng sẽ thẹn quá hóa giận, cho nên nàng đừng đi, chuyện này cứ để ta giải quyết, nàng yên tâm, ta sẽ cẩn thận. Hơn nữa dù mẫu hậu có ưu ái hoàng thượng thì cũng không cho phép hoàng thượng ra tay với ta.”
Tiêu Cửu Uyên nói xong, Vân Thiên Vũ nghĩ một lát thấy hắn nói cũng đúng.
Chuyện này để Tiêu Cửu Uyên tự mình giải quyết thì tốt hơn, dù sao đây cũng là chuyện riêng của nhà hắn, nếu nàng đi cùng sẽ khiến cho hoàng đế không có đường lui.
“Được vậy huynh đưa ta về phủ An thân vương, tóm lại huynh phải cẩn thận một chút.”
Tiêu Cửu Uyên gật đầu, đưa tay nắm lấy tay của Vân Thiên Vũ, dặn dò xa phu đưa Vân Thiên Vũ về phủ An thân vương.
Đợi xe ngựa chạy đến phủ An thân vương, sau khi Vân Thiên Vũ xuống xe thì Tiêu Cửu Uyên mới lệnh cho thị vệ tiến cung.
Vân Thiên Vũ ở đằng sau nhìn xe ngựa rời đi, đợi đến khi không còn nhìn thấy nàng mới gọi Hắc Diệu ra: “Ngươi lặng lẽ đột nhập vào cung thăm dò, nếu có chuyện gì xảy ra nhớ lập tức xuất cung báo lại cho ta.”
“Vâng.” Hắc Diệu vâng mệnh, nếu vương gia nhà mình xảy ra chuyện gì ở trong cung, Linh Nghi quận chúa nhất định có cách giúp đỡ vương gia.
Trong cung.
Hoàng đế đã tỉnh lại, đang nói chuyện với thái hậu ở tẩm cung.
Bầu không khí giữa hai người vô cùng ấm áp.
Đúng lúc này, thái giám ở ngoài điện đi vào bẩm báo: “Hoàng thượng, Ly thân vương gia đã tiến cung.”
Hoàng đế vừa nghe xong, vô thức cau mày lại, sắc mặt hơi khó chịu.
Nhưng Tiêu Cửu Uyên đã đến rồi, hắn không thể không gặp, cho nên phất tay ra lệnh: “Cho Ly thân vương vào.”
“Vâng, hoàng thượng.”
Thái giám đi ra ngoài, một lát sau, Tiêu Cửu Uyên sải bước tiến vào trong, thái giám và thuộc hạ của hắn đều bị giữ lại ở ngoài tẩm cung.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...