Thái giám vừa dứt lời, mặt hoàng hậu đầy kinh ngạc, bà ta ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào đồ vật trong tay thái giám, bà ta biết đó căn bản không phải là đồ của bà ta, sao lại xuất hiện trong cung điện của bà ta.
Nhất định là tiện nhân Thục phi ném vào.
Hoàng hậu tức giận chỉ về phía Thục phi: “Là ngươi đem thứ này giấu vào trong cung của ta phải không?”
Thục phi tỏ vẻ không biết gì: “Hoàng hậu nương nương, cung điện của người vững chắc kiên cố như vậy, ta làm sao có thể vào được.”
Hoàng đế không thèm để ý đến hoàng hậu và Thục phi mà lập tức nhìn về phía Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ bình tĩnh đi tới, cẩn thận kiểm tra sau đó nói: “Loại độc này giống với loại độc mà hoàng thượng đã trúng phải.”
Sau khi nghe xong, hoàng đế không hoàn toàn tin tưởng lời của Vân Thiên Vũ mà lệnh cho ngự y kiểm tra lại lần nữa.
Thật ta ngự y cũng không biết loại độc này có giống với độc hoàng thượng đã trúng phải hay không.
Bọn họ còn chưa tra rõ loại độc trong người hoàng thượng là loại nào, cho nên sao có thể biết loại độc này.
Nhưng Linh Nghi quận chúa đã nói như vậy thì chắc là đúng.
Kết quả là mấy ngự y đều nói loại độc này giống y hệt với loại độc hoàng thượng đã trúng phải.
Sau đó hoàng đế vô cùng tức giận, chỉ tay vào hoàng hậu, độc ác tàn nhẫn nói: “Hoàng hậu, ngươi thật to gan, không những lén lút đổi thái tử mà còn dám hạ độc trẫm, được, xem ra trẫm đã quá dung túng cho ngươi, quá dung túng cho Tưởng gia các ngươi rồi.”
Lời của hoàng đế rất rõ ràng, lão ta không những muốn xử lý Tưởng hậu mà còn muốn xử lý cả Tưởng gia.
Hoàng hậu dập đầu cầu khẩn: “Hoàng thượng, độc này không phải là của thần thiếp, không phải không phải.”
Hoàng đế vẫn luôn muốn xử lý Tưởng hậu và người của Tưởng gia, chỉ có điều chưa có cơ hội, bây giờ cơ hội được đưa đến tận tay, sao lão ta có thể bỏ qua.
“Người đâu, hoàng hậu bị phế làm thứ dân, lập tức nhốt vào đại lao.”
Mặt Tưởng hậu trắng bệch, đột nhiên cười điên loạn: “Ha ha ha. Ta biết, ngươi luôn muốn xử lý Tưởng gia chúng ta có phải không, bây giờ là một cơ hội, ngươi sao có thể không ra tay.”
Tưởng hoàng hậu nói xong bỗng nhớ đến nhi tử, nhi tử không những bị trọng thương mà còn bị phế cả hạ bộ.
Tất cả đều là tiện nhân Thục phi làm, dù thế nào bà ta cũng sẽ không bỏ qua cho Thục phi.
Tưởng hoàng hậu nghĩ xong liền rút trâm cài đầu xuống, điên cuồng lao tới đâm vào Thục phi: “Ta phải giết chết ngươi, là ngươi, chính ngươi đã ra tay hãm hại nhi tử của ta.”
Hoàng hậu một trâm đâm trúng vào ngực của Thục phi, trong nháy mắt sắc mặt Thục phi vô cùng khói coi, nhưng cho dù đã bị hoàng hậu đâm trúng.
Bà ta cũng không quên phản kích, Thục phi nhanh chóng rút ra một chiếc đao sắc bén chĩa vào hoàng hậu.
Hung hăng đâm một nhát vào người hoàng hậu.
Dù đã như vậy nhưng bà ta vẫn tiếp tục đâm, cho đến khi cả người Tưởng hoàng hậu mềm nhũn ngã xuống đất, bà ta mới buông tay rồi ngã xuống.
Mọi việc diễn ra quá nhanh, mọi người gần như không kịp phản ứng.
Tưởng hoàng hậu và Thục phi đều bị thương, hai người nằm dưới đất, trừng mắt nhìn nhau.
Trong tẩm cung, ngự y liền quỳ xuống, Vân Thiên Vũ cũng biết y thuật.
Nhưng hoàng đế nhìn thấy hai nữ nhân bị trọng thương cùng không yêu cầu ngự y và Vân Thiên Vũ cứu chữa.
Hoàng đế không lên tiếng, ngự y và Vân Thiên Vũ không dám ra tay cứu chữa.
Mà Tưởng hoàng hậu và Thục phi vẫn chửi mắng nhau trong tẩm cung: “Ngươi là nữ nhân tâm địa độc ác, sở dĩ tối hôm đó nhi tử của ta làm ra chuyện như vậy nhất định là do ngươi hạ dược nhi tử của ta.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...