Nhưng Vân Thiên Vũ vừa nằm xuống không lâu, còn chưa ngủ.
Cửa lớn phủ An thân vương bị người đập vang.
Vân Thiên Vũ giật mình tỉnh lại, mở mắt nhìn ra bên ngoài.
Không biết lại xảy ra chuyện gì.
Hướng quản gia của phủ An thân vương nhanh chóng dẫn người đưa tin tới cho Tây Phượng viện, thì ra thái giám trong cung tới đây mời Vân Thiên Vũ tới phủ Hoài vương một chuyến.
Vân Thiên Vũ ngạc nhiên, chẳng lẽ hôm qua Hoài vương Tiêu Thiên Nghiêu bị đánh quá mạnh, cho nên phát sốt, bây giờ nóng ruột mời nàng qua.
Vân Thiên Vũ vốn không muốn đi, nàng bận đến tận nửa đêm, còn đang muốn ngủ một giấc thật ngon.
Nhưng nghĩ tới việc có thể nhìn thấy kết cục không tốt của Hoài vương Tiêu Thiên Nghiêu, nàng lại có chút hứng thú.
Đứng dậy dẫn theo Diệp Gia đi ra cửa phủ.
Trong bóng đêm, đám người Hắc Diệu cũng theo đuôi nàng tới phủ Hoài vương.
Hắc Diệu còn phái người truyền tin gấp đến vương gia nhà mình, để vương gia mau chóng chạy tới phủ Hoài vương.
Sau khi Vân Thiên Vũ tới phủ Hoài vương, mới biết thái giám mời nàng qua phủ Hoài vương, không phải bởi vì đêm qua Hoài vương bị đánh bị thương nặng.
Mà bởi vì đêm nay trong phủ Hoài vương xông vào rất nhiều cao thủ linh lực mạnh mẽ, những cao thủ đó giết rất nhiều người phủ Hoài vương, cuối cùng còn làm Hoài vương Tiêu Thiên Nghiêu bị thương nặng.
Quan trọng nhất là kẻ ám sát kia lại làm hạ thân của Hoài vương bị thương.
Hạ thân của Hoài vương bị người dùng kiếm chém đứt.
Cũng may tìm lại được thứ đó.
Hoàng hập lập tức sai ngự y qua phủ Hoài vương để điều trị, nhưng ngự y không dám chắc làm tốt được chuyện này, cho nên mọi người đều tỏ vẻ mình không có cách nào.
Hoàng hậu giận dữ, lòng nóng như lửa đốt, bỗng nhớ Vân Thiên Vũ tinh thông y thuật, lập tức sai thái giám mời Vân Thiên Vũ qua đây.
Trong phòng Hoài vương, Hoài vương Tiêu Thiên Nghiêu đã hoàn toàn đau đến chết ngất.
Thân dưới của hắn đã thành máu thịt be bét.
Nhìn thấy hắn như vậy, hoàng hậu hận không thể chịu đau thay hắn.
Nhưng vẻ mặt Vân Thiên Vũ xấu đi, nàng nhìn hoàng hậu mở miệng nói: “Thưa hoàng hậu nương nương, thần nữ không có cách nào điều trị loại vết thương này cho Hoài vương.”
May mà hoàng hậu nghĩ ra, nàng là hoàng hoa khuê nữ, kêu nàng chữa trị vết thương như vậy cho Hoài vương.
Đầu óc có bệnh ư.
Vẻ mặt hoàng hậu nhìn Vân Thiên Vũ xấu đi: “Vân Thiên Vũ, ngươi là người hành y, ngươi mà thấy chết không cứu chính là tội lớn.”
Vân Thiên Vũ lạnh lùng nhìn hoàng hậu nói: “Thân là người hành y, không có nghĩa bệnh gì cũng trị được, ta nói lại với hoàng hậu nương nương lần nữa, ta không trị được vết thương này.”
Nàng tới đây chỉ do muốn xem náo nhiệt.
Bây giờ thấy Tiêu Thiên Nghiêu chịu tội này, nhìn hoàng hậu vì đau đớn, cả khuôn mặt trắng bệch.
Nàng cảm thấy tâm trạng vui sướng, sao có thể đi trị liệu cho Hoài vương.
Vân Thiên Vũ dứt lời, hoàng hậu giận dữ, quát lên: “Người đâu, kéo nữ nhân này xuống chém.”
Hoàng hậu ra lệnh, thị vệ bên ngoài không có chạy vào, nhưng lại có mấy người khác đi tới, nam nhân đi đầu mi tâm lạnh lẽo, mắt phượng khát máu, cười lạnh mở miệng.
“Khi nào hoàng hậu có quyền thế ngập trời như thế, muốn chém ai thì chém người đó.”
Tiêu Cửu Uyên lạnh lùng từ ngoài tiến vào.
Hắn vừa đi vào đã tới bên cạnh Vân Thiên Vũ, bá đạo khát máu nói: “Bổn vương muốn xem người nào dám động vào nàng, rõ là muốn tìm chết, nếu không muốn sống thì tới đây.”
Thị vệ không dám động.
Hoàng hậu tức giận đến hai mắt trợn trắng, hận không thể tiến lên liều mạng với Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ.
Nhưng bà ta biết dù mình liều mạng, cũng không làm gì được Tiêu Cửu Uyên.
Cho nên hoàng hậu dồn sức nhịn lửa giận trong lòng xuống, bà ta nhìn Tiêu Cửu Uyên mở miệng đau lòng: “Nếu điện hạ Hoài vương không được cứu chữa, chỉ sợ sau này sẽ bị phế, cho nên bổn cung có chút nóng vội, mới dọa Linh Nghi quận chúa.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...