Cuối cùng đợi đến lúc hoàng đế đuổi tới, đã có thích khách chạy thoát, có bị giết chết.
Vẻ mặt lão hoàng đế tối tăm không nói nên lời, lại có người dám hành thích trong cung, quá lớn mật.
“Người đâu, lập tức điều tra trong cung cho ta, nếu tra ra được bất kỳ dấu vết gì, lập tức bắt lại.”
Mấy tên thị vệ nghe lệnh chạy đi làm việc.
Hoàng đế liếc mắt qua ngự hoa viên một cái, không thấy Hoài vương Tiêu Thiên Nghiêu, cảm thấy kỳ lạ quay ra nhìn thị vệ phủ Hoài vương: “Vương gia nhà các ngươi đâu?”
Thị vệ không dám trả lời, lão hoàng đế nổi giận: “Đang hỏi các ngươi đó, điếc hết rồi ư. Có phải muốn chết hay không?”
Đám thị vệ càng không dám trả lời, cẩn thận giơ tay lên chỉ hướng tây bắc trong ngự hoa viên.
Hướng tây bắc có một ngôi đình bát bảo, xung quanh đều là bình phong hình hoa chim cá trùng.
Mái ngoài đình treo đèn lồng u ám, lúc này có ánh đèn mờ nhạt chiếu sáng cả đình bát bảo.
Hoa chim cá trùng ở trên bình phong chiếu ra hình ảnh một bức tranh mờ.
Một bóng người cao lớn sừng sững, đang đứng bên cạnh bàn đá trong đình bát bảo, thỉnh thoảng đong đưa.
Mà trên bóng người cao lớn kia, còn vắt hai cái đùi, loáng thoáng truyền ra tiếng kêu vui sướng.
Lão hoàng đế và người ngoài đình nhìn thấy, đã biết trong đình xảy ra chuyện gì.
Lão hoàng đế trực tiếp hét lên một tiếng nghiệt tử, rõ ràng hôm nay là sinh nhật mẫu phi hắn, thế nhưng hắn lại làm chuyện bỉ ổi này ở trong cung.
Lão hoàng đế đang nghĩ, lại nghe thấy một giọng nói nũng nịu truyền ra: “Vương gia, người thật là lợi hại.”
Ngoài đình bát bảo, hoàng đế nghe câu nói này, thiếu chút nữa thì bị tức chết.
Đặc biệt làm trò trước mặt nhiều người như vậy, mặt mày lão già hắn đều ném đi sạch sẽ.
Tất cả mọi người phía sau lão hoàng đế đều cúi mặt nhìn dưới đất, không dám liếc nhìn tý nào.
Đây chính là chuyện nhà hoàng thượng.
Không ít người thấy thất vọng trong lòng với Tiêu Thiên Nghiêu, sao người nam nhân này lại không phân biệt hoàn cảnh như vậy, dám can đảm làm với nữ nhân trong ngự hoa viên hoàng cung, đúng là tìm chết.
Lão hoàng đế tức giận không kìm chế được mắng to: “Đi, lập tức đi lôi người ra cho ta, đánh Hoài vương ba mươi gậy, còn cung tỳ dám can đảm làm hỏng quy định trong cung, dìm xuống hồ.”
Lão hoàng đế vừa nói xong, bên ngoài, có mấy tên thái giám chạy vào nhưng thái giám cũng không dám đắc tội đối với Hoài vương, chỉ mở miệng cẩn thận: “Vương gia, hoàng thượng tới.”
Đáng tiếc lúc này là lúc Tiêu Thiên Nghiêu đang kích động, hơn nữa hắn còn bị thuốc khống chế, căn bản không điều khiển được hành vi của mình.
Hắn vẫn ôm nữ tử dưới thân chuyển động, mãi đến khi hoàn toàn phát tiết ra xong thì nữ tử dưới thân Hoài vương tỉnh hồn trước, khóc gào lên, đợi Hoài vương buông nàng ra.
Nàng vội vàng nhặt y phục khoác lên người.
Bởi vì ánh đèn trong đình tối tăm, thái giám cũng không nhìn kỹ, bắt người xong vội ra ngoài.
Chờ ra khỏi đình bát bảo, kéo thẳng người về phía Thái Dịch Trì.
Nhưng khi thái giám kéo đi được nửa, có người trong đám mở miệng nói: “Nữ nhân này không giống cung tỳ, hình như y phục trên người nàng là dành cho phi tử hậu cung.”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người ngạc nhiên sợ hãi, đám người vội nhìn lại, sau khi nhìn qua thì vội vàng cúi đầu.
Không sai, y phục mà người đó mặc không phải là kiểu của cung tỳ, mà là quần áo của phi tử trong hậu cung.
Nói cách khác người Hoài vương ngủ không phải cung tỳ, mà là nữ nhân của phụ thân mình.
Đây là chuyện gì.
Những người theo Hoài vương, cảm thấy hối hận như bị lấy máu.
Rất nhiều người đều mắng Hoài vương trong lòng: “Ngươi là đồ não tàn, đã sắp thượng vị lại làm ra chuyện này ở trong cung, ngươi muốn chết ư? Lại dám ngủ với nữ nhân của ông đây, ngươi thiếu nữ nhân tới vậy ư.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...