Hai người kẻ trước người sau lần lượt mở lời.
Thục phi nhớ đến mục đích đêm nay nàng ta lại đây thì ngừng khóc, nói: “Đêm nay ta đến đây là có việc muốn nói cho Linh Nghi quận chúa biết.”
Vân Thiên Vũ nhìn Thục phi một cái, sau đó lịch sự nói: “Nương nương mời nói.”
Thục phi vội đáp lời: “Lúc trước khi Nam Dương vương Dung Hành làm phản, có phải Linh Nghi quận chúa ở trong cung Hoàng Hậu đã gặp thích khách ám sát?”
Vân Thiên Vũ gật đầu.
Nhắc đến sự tình ngày hôm đó, nàng bất giác cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, trong ánh mắt cũng lóe lên một tia nhìn lạnh băng.
Nàng theo bản năng nắm chặt tay.
Tưởng gia, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
Vân Thiên Vũ lạnh giọng nói: “Đúng vậy, ngày đó ta ở trong cung thì có thích khách đến ám sát, thiếu chút nữa đã bị giết chết, may là khi đó có sư phụ và sư mẫu đuổi kịp nên ta mới được cứu thoát, nhưng ta cũng bị trọng thương.”
“Nếu để ta tra ra được là do kẻ nào làm, ta tuyệt đối sẽ không tha cho kẻ đó.”
Vân Thiên Vũ vừa dứt lời, Thục phi vội nhanh miệng đáp: “Linh Nghi quận chúa, ta biết tối hôm đó là do ai sai người đến giết ngươi.”
Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ đều đồng thanh kêu lên: “Ai?”
“Hoàng hậu? Là người của Hoàng hậu, là người của Tưởng gia bày ra đại trận trong cung để giết ngươi.”
Thục phi vội đáp.
Nhưng sau khi nàng nói xong, Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ cùng lộ ra vẻ mặt không tin tưởng.
“Thục phi nương nương, ngươi nói cái gì vậy, ta và Hoàng hậu không có bất kỳ quan hệ nào, vì sao Hoàng hậu lại muốn sai người đến giết ta chứ.”
“Thật là khó tin.”
Thục phi thấy Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ không tin nàng ta thì nhịn không được mà sốt ruột: “Nếu ta nói cho các ngươi chuyện này thì các ngươi sẽ phải tin lời ta.”
“Chuyện gì?”
“Thực ra Hoài vương không phải là con trai của ta, mà là đứa con sau của Tưởng Hoàng hậu, cho nên nàng vì muốn giúp con mình kế vị mới ra tay đối phó với Linh Nghi quận chúa.”
“Hoài Vương là con của Hoàng hậu.”
Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ sắc mặt đại biến, vội đáp lời.
“Thục phi nương nương, lúc trước là chúng ta thuận miệng mà nói đùa thôi. Trong thiên hạ, người giống người cũng không phải điều gì kỳ lạ, ngươi đừng coi là thật.”
Vân Thiên Vũ nói xong, Tiêu Cửu Uyên cũng gật đầu: “Không sai, Thục phi nương nương, chúng ta chính là thuận miệng nói đùa thôi, ngươi đừng tin là thật.”
Cả hai người Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ càng biểu lộ sự hoài nghi, Thục phi càng đinh ninh quả quyết.
Sắc mặt nàng ta tỏ vẻ hung tợn, nghiến răng nghiến lợi rít lên.
“Ta đã đã điều tra tất cả, Tiêu Thiên Nghiêu không phải là con trai ta ta, mà là con trai của Tưởng Hoàng hậu, năm đó ta sinh muộn hơn Hoàng hậu một tháng, nhưng Hoàng hậu lại âm thầm dùng thủ đoạn tráo đổi con trai của nàng ta thành con trai của ta, con trai của ta thì trở thành con trai của nàng ta.”
“Vì sao Hoàng Hậu nương nương phải làm như vậy?”
Vân Thiên Vũ từng bước từng bước chất vấn khiến Thục phi phải âm trầm suy tư, nàng ta càng nghĩ càng kiên định với nhận định của chính mình, Tiêu Thiên Nghiêu không phải là con trai của nàng ta.
Tuy dựa trên quan điểm của Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ thì Hoài vương Tiêu Thiên Nghiêu quả thật không phải là con trai của Thục phi nương nương, mà là con trai của Tưởng Hoàng hậu.
Chẳng qua bây giờ Thục phi đã khẳng định chắc nịch như vậy cũng tốt.
Trong phòng khách, Vân Thiên Vũ vừa dứt lời thì Thục phi đau lòng kêu lên.
“Vì nàng ta lo cho con mình trở thành đối tượng bị người khác tính kế, ngần ấy năm, con trai ta đã chịu không ít khổ cực, con trai đáng thương của ta, từ nhỏ đến lớn đều bị nữ nhân kia cô lập, lạnh nhạt, cuối cùng nàng ta còn tính kế con trai ta.”
“Ta hoài nghi con trai ta cơ bản là không hề có tâm phản loạn, đều là do Hoàng hậu dùng mưu kế hại con trai ta, nhất định là như vậy.”
Thục phi dứt lời thì không nói nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...