Vân Thiên Vũ gật đầu nhìn Họa Mi: “Ngươi thích hắn không?”
Hoạ Mi cắn môi, vội ngẩng đầu nói: "Tiểu thư, nô tì?"
Nhất thời Họa Mi không biết trả lời câu hỏi này như thế nào, theo lý mà nói là nha hoàn của chủ tử là không thể lén lút tư tình, chuyện chung thân của bọn họ nên do chủ tử chỉ hôn.
Cho nên nàng hành động như vậy là không tôn trọng tiểu thư.
Vân Thiên Vũ thấy nàng ta rối rắm, lạnh lùng mở miệng: “Nói thật đi, Họa Mi ngươi thích hắn không?”
“Hắn đối xử với nô tì rất tốt, không coi nô tì là hạ nhân, còn hay tặng đồ cho nô tì.”
Vân Thiên Vũ biết như vậy là thích rồi, bằng không Họa Mi sẽ không nhận quà của người này.
Vân Thiên Vũ cười khẽ xoay người đi đến phòng khách, vừa đi vừa nói: “Ngươi đi gọi người tên là Hướng Dương đến đây cho ta, ta hỏi hắn một chút?”
Nói xong nàng lập tức lướt qua hai nha đầu này.
Ở phía sau hai nha đầu lo lắng nhìn nhau, nhất là Tiểu Mai, vẻ mặt lo lắng, quận chúa sẽ không tức giận chứ, sẽ không trừng phạt Hướng Dương chứ?
Như vậy thì Hướng Dương cũng quá đáng thương rồi.
Họa Mi nhất thời cũng không đoán được tiểu thư muốn làm gì? Nhưng trái lại nàng lại tin tưởng tiểu thư sẽ không vô cớ làm khó người khác.
“Ngươi đi gọi hắn đến đây đi.”
Họa Mi căn dặn Tiểu Mai, Tiểu Mai còn muốn nói gì đó lại thấy Họa Mi lắc đầu, Tiểu Mai chỉ có thể mau chóng đi gọi Hướng Dương.
Hướng Dương là nhi tử của quản gia phủ An thân vương, ngũ quan sáng tỏ, dáng người không tính là cao lớn, không béo không gầy.
Đừng thấy xem hắn là nhi tử của quản gia, tất cả nha hoàn trong vương phủ đều để ý hắn.
Nhưng Hướng Dương chỉ thích Họa Mi, cảm thấy nàng ta chất phác trung thực hơn nữa tâm địa rất thiện lương.
Nữ tử như vậy mới có thể trở thành nữ nhân của hắn, nàng ta có thể cùng hắn chịu khổ, không cảm thấy gả cho nhi tử của quản gia là thấp kém.
Cho nên Hướng Dương luôn tặng quà cho Họa Mi để biểu đạt tình ý của bản thân.
Nhưng Họa Mi vẫn luôn không cho hắn đáp án rõ ràng.
Hướng Dương cũng không vội, mỗi ngày đều tặng quà, hắn không tin hắn không thể khiến nàng ta rung động.
Nhưng Hướng Dương không ngờ rằng việc này lại bị quận chúa phát hiện.
Hướng Dương lo lắng, quận chúa sẽ không chia sẽ uyên ương chứ.
Quận chúa sẽ không trừng phạt hắn chứ.
Phụ thân của hắn sẽ không vì hắn mà bị chịu ảnh hưởng chứ, phụ thân hắn đã làm quản gia ở phủ thân vương đã nhiều năm.
Nếu như hắn khiến ông mất đi mọi thứ, thì thật bất hiếu.
Tóm lại trong lòng Hướng Dương vô cùng bất an.
Đợi cho hắn vào đến phòng khách Tây Phượng viện, liền nhìn thấy sắc mặt quận chúa vô cùng nghiêm túc nhìn hắn.
Tim Hướng Dương trầm xuống, trực giác mách bảo hôn sự của hắn và Họa Mi bị cản trở rồi.
Quận chúa dường như không vui.
“Thuộc hạ tham kiến quận chúa.”
Vân Thiên Vũ đánh giá Hướng Dương, ngoại hình người này nhìn qua cũng không tệ, tướng mạo cũng không tệ.
"Hướng thị vệ, ngồi xuống đi."
"Tạ ơn quận chúa, thuộc hạ không dám."
Hướng Dương lại càng cung kính, tuy rằng quận chúa không phải do lão vương gia sinh ra, nhưng lão vương gia đối xử với nàng còn tốt hơn con ruột, cho nên Hướng Dương không dám đắc tội với nàng, huống chi quận chúa quả thật rất tốt.
Tất cả mọi người trong vương phủ rất thích nàng.
Vân Thiên Vũ nhìn thấy Hướng Dương như gặp phải đại địch, không nhịn được buồn cười, chỉ chỉ chiếc ghế bên cạnh nói: “Đừng cẩn trọng như vậy, ngồi đi.”
Hướng Dương tạ ơn: “Tạ ơn quận chúa."
Sau khi hắn ngồi xuống, mau chóng nhìn Họa Mi đang đứng một bên trong phòng khách.
Vẻ mặt Họa Mi uất ức nguýt hắn một cái, không có việc gì thì tặng quà làm gì, lần này để tiểu thư biết được.
Nếu tiểu thư tức giận, nàng ta nhất định sẽ rất buồn.
Họa Mi đang nghĩ ngợi, Vân Thiên Vũ ở bên cạnh kéo tay nàng ta lại, hỏi Hướng Dương: “Nghe nói Hướng thị vệ thích Họa Mi nhà chúng ta.”
Hướng Dương vừa nghe lời này tim đập thình thịch, cảm giác này càng nghĩ càng thấy tệ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...