Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư
Vân Thiên Vũ nghĩ ngợi, không hề thể hiện ra ngoài.
Vừa đúng lúc này, có hạ nhân bước vào bẩm báo: “Bẩm Thục phi nương nương, Hoài bương điện hạ, hoàng hậu nương nương phái thái giám tổng quản đến thăm hỏi tình hình vương gia bị thương.”
Thuộc hạ vừa nói xong, Hoài vương Tiêu Thiên Nghiêu vội vàng phất tay: “Mời công công vào đây.”
Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ nhìn chằm chằm Hoài vương điện hạ, hai người nhìn một cách tỉ mỉ để xác nhận một việc.
Đó chính là Hoài vương Tiêu Thiên Nghiêu cũng biết chuyện Tưởng hoàng hậu là mẫu thân của gã.
Cho nên gã nghe thấy có hoàng hậu cử người tới hỏi thăm tình hình của gã, gã mới sốt ruột như vậy.
Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ không nhịn được nhìn Thục phi cười rất kỳ lạ.
Nữ nhân này thực sự vừa đáng thương vừa đáng giận. Nhi tử của mình đã bị người khác hại chết, bà ta vẫn không hề biết.
Không biết nếu bà ta biết người trước mặt không phải là nhi tử của bà ta mà là nhi tử của hoàng hậu, bà ta sẽ điên cuồng tới mức nào, sẽ trả thù hoàng hậu và Hoài vương ra sao.
Hai người Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ không hề biến sắc, xem diễn biến tình hình.
Ngoài cửa, thái giám tổng quản trong cung hoàng hậu nhanh chóng bước vào, vừa tới cùng đã cung kính hành lễ với Thục phi và Hoài vương: “Nô tài khấu kiến Thục phi nương nương, Hoài vương điện hạ.”
“Đứng lên đi.”
Hai mẫu tử Thục phi cùng nhau mở miệng.
Thái giám đứng dậy, nhanh chóng mở miệng: “Sáng nay trong cung hoàng hậu nghe nói Hoài vương bị thích khách đâm bị thương nên phái nô tài tới hỏi thăm tình hình của điện hạ.”
Hoài vương Tiêu Thiên Nghiêu bình thản nói: “Ngươi trở về nói với hoàng hậu nương nương, đừng lo cho thương thế của ta, ta xin tạ ơn ân điển của hoàng hậu nương nương.”
“Nương nương bảo nô tài mang tới một viên đan dược trị thương, xin vương gia nhận lấy.”
Thái giám nhanh chóng lấy từ trong tay áo ra, dâng đan dược lên cho Hoài vương.
Hoài vương Tiêu Thiên Nghiêu sai người đến nhận.
Gương mặt Thục phi đầy cảm động mở miệng nói: “Thay ta tạ ơn hoàng hậu nương nương.”
Vân gia không có luyện đan sư, cho nên không có đan dược, thương thế của nhi tử nếu có đan dược sẽ nhanh chóng khỏi bệnh.
Lúc này trong lòng Thục phi vô cùng cảm kích Tưởng hoàng hậu.
Tuy bà ta biết Tưởng hoàng hậu đối xử tốt với nhi tử của mình là vì muốn sau khi nhi tử của mình lên ngôi sẽ phong Tưởng hoàng hậu là thái hậu, có thể đối xử tốt với Tưởng gia.
Nếu thực sự nhi tử lên ngôi đế vương, đối xử tốt với Tưởng hoàng hậu, đối xử tốt với Tưởng gia cũng không là gì.
Thục phi đang nghĩ ngợi, thái giám đã khom người lĩnh ý rồi từ từ ra ngoài, phụng mệnh hồi cung.
Thục phi sai người mở hộp đan dược, để cho nhi tử của mình ăn.
Tiêu Thiên Nghiêu không hề nghi ngờ gì về đan dược mà hoàng hậu đưa tới, nên giơ tay lấy đan dược định ăn.
Tiêu Cửu Uyên lại mở miệng: “Hoài vương, đan dược này…”
Vẻ mặt Tiêu Cửu Uyên đầy nghi ngờ, dường như đan dược này có gì đó không ổn.
Hoài vương Tiêu Thiên Nghiêu lắc đầu, bỏ đan dược vào miệng.
Ăn xong đan dược, Tiêu Thiên Nghiêu nhìn Tiêu Cửu Uyên nói: “Cửu hoàng thúc, yên tâm đi, đan dược hoàng hậu đưa tới không có vấn đề gì cả.”
Tiêu Cửu Uyên gật đầu, từ từ nói: “Hóa ra quan hệ Hoài vương và hoàng hậu nương nương lại tốt như vậy. Là bổn vương đã suy nghĩ quá nhiều.”
“Nhưng không hiểu tại sao hoàng hậu nương nương lại tốt với Hoài vương điện hạ như vậy, ở phương diện nào nhìn Hoài vương cũng giống Tưởng hoàng hậu, và giống Tưởng gia nữa.”
Lời nói vô tình của Tiêu Cửu Uyên vừa dứt, Tiêu Thiên Nghiêu đã biến sắc.
Tiêu Cửu Uyên giả vờ như không biết gì lại nói tiếp: “Nói thật, Hoài vương điện hạ không giống Thục phi cho lắm, cũng không giống người Vân gia, đều nói con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, nhưng Hoài vương sao lại không giống chút nào nhỉ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...