Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Hai mẫu tử cùng nghĩ tới một chuyện. Lần trước họ ở trong cung hoàng hậu giết Linh Nghi quận chúa, có lẽ Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ không biết chứ, nếu không hôm nay họ xuất hiện là muốn tính toán với họ sao?

Hoài vương Tiêu Thiên Nghiêu có hơi sợ Tiêu Cửu Uyên, cho nên khi nghe thấy hắn đến, trong lòng gã cảm thấy bất an, nhanh chón nhìn về phía Thục phi nói: “Mẫu phi, làm sao đây? Chưa biết chừng họ biết là do chúng ta ra tay.”

Thục phi đã sống ở trong cung nhiều năm, vô cùng vững vàng, nhanh chóng lấy lại tinh thần: “Đừng hốt hoảng, cứ xem xem sắc mặt của họ đã, nếu họ đến để hỏi tội, chúng ta sẽ tính toán tiếp, nhỡ họ chỉ đơn thuần muốn đến thăm con thì sao?” 

Hai mẫu tử bàn bạc xong xuôi, Thục phi phất tay bảo quản gia mời Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ vào.

Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ nhanh chóng bước vào, trên mặt hai người tỏ ra vô cùng nhã nhặn, không hề căng thẳng, Thục phi và Hoài vương đưa mắt nhìn nhau.

Xem ra là không sao, họ không biết sát thủ đêm đó có liên quan tới Thục phi và Tiêu Thiên Nghiêu. 

Hai người nháy mắt nhau, nhưng lại không biết ánh mắt của họ như vậy đã rơi vào tầm mắt của Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ, hai người chỉ giả vờ như không biết gì: “Sáng nay nghe nói Hoài vương điện hạ bị thích khách đâm bị thương, ta thân là vương thúc nên đến thăm một chút.”

“Hoài vương điện hạ cảm thấy thế nào?”


Vẻ mặt Tiêu Cửu Uyên vô cùng quan tâm. 

Tiêu Thiên Nghiêu cảm thấy vừa vui mừng vừa lo sợ, tại sao bỗng nhiên cửu hoàng thúc lại quan tâm đến gã.

Gã có cảm giác không hề chân thực.

Chẳng lẽ bởi vì vị thế của gã gần đây rất tốt, cho nên hắn đến nịnh bợ gã sao. 

Trong lòng Tiêu Thiên Nghiêu hơi đắc ý.

Lúc này gã hoàn toàn quên rằng, Tiêu Cửu Uyên hoàn toàn không hề quan tâm đến việc ai làm thái tử. Nhưng gã giờ đây đã quên hết chuyện này.

Tiêu Cửu Uyên lại từ từ nói tiếp” Hoài vương điện hạ gần đây khí thế mạnh mẽ, bổn vương cảm thấy không lâu nữa Hoài vương điện hạ sẽ được nâng lên một tầm cao mới.” 

Lời nói này dường như đang muốn lấy lòng.


Mặt Tiêu Thiên Nghiêu không khỏi tươi cười: “Nhờ hồng phúc của cửu hoàng thúc.”

Thục phi nghi ngờ, Tiêu Cửu Uyên là người ăn nói dễ nghe như vậy sao? Hắn còn biết lấy lòng người khác sao? Bà ta cảm thấy sao lại kỳ lạ như vậy. 

Trong lòng Thục phi nghi ngờ, nhưng không biểu hiện ra ngoài, quan tâm nhìn Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ: “Hai người sắp thành thân rồi đúng không, đã định ngày chưa?”

Tiêu Cửu Uyên vui sướng, từ từ nói: “Thời gian còn chưa chính xác, Thục phi nương nương cũng biết ta mới từ Phượng Hoàng Lĩnh về, cho nên chưa kịp xem ngày hoàng đạo, nhưng mấy ngày nay đều có việc nên ta sẽ đến Khâm Thiên giám để tìm ngày đại hôn.”

“Ừm, bổn cung xin chúc mừng Ly vương gia và Linh Nghi quận chúa trăm năm hòa hợp, đầu bạc răng long.” 

Vân Thiên Vũ nhanh chóng đứng dậy cảm ơn Thục Phi nương nương: “Tạ ơn Thục phi nương nương.”

Vân Thiên Vũ vừa nói xong, Thục phi liền chú ý tới nàng, giơ tay kéo nàng đến cạnh mình, vỗ vào tay nàng: “Người cảm ơn bổn cung làm gì, ngươi là chất nữ của bổn cung, đến khi ngươi và Ly vương gia thành thân, bổn cung sẽ tặng một đại lễ.”

“Tạ ơn Thục phi nương nương.” 

Vân Thiên Vũ cười khẩy, nàng không thích vị nương nương này, trước đây nàng gặp chuyện trong cung Tưởng hoàng hậu, e rằng vị người này cũng biết chuyện.

Trước đây có lẽ bà ta cũng muốn giết nàng, nhưng nếu nàng thực sự là chất nữ của bà ta, liệu bà ta có giết nàng không.

Một nữ nhân miệng nam mô bụng một bồ dao găm. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui