Khuôn mặt Tiêu Cửu Uyên phủ vẻ u ám. Con ngươi ánh lên sự nghiêm nghị.
“Nữ nhân này tâm kế quá sâu, bởi vì không muốn để con trai ruột bị tính kế, cho nên liền đổi con trai Thục phi đưa về nuôi dưỡng. Thân là thái tử, nhất định sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Bà ta như vậy là muốn cho con trai Thục phi chịu thay con trai bà ta. Sau đó tìm cơ hội diệt trừ Thục phi, ép con trai ruột thoái vị. Cứ như vậy, liền vạn vô nhất thất rồi.”
“Đáng thương cho thái tử đến chết vẫn không biết chân tướng.”
Vân Thiên Vũ cảm thán một câu.
Tiêu Cửu Uyên lại vung tay lên, trầm giọng nói: “Tưởng hoàng hậu và Thục phi trong cung nội đấu, bổn vương không thèm để ý tới cũng không muốn quan tâm, nhưng Tưởng hoàng hậu và Hoài vương lại tính kế bổn vương và nàng, việc này bổn vương sẽ không nhịn, lần này về kinh, bổn vương nhất định phải cho Hoài vương cùng Tưởng gia toàn quân bị diệt.”
Tiêu Cửu Uyên lạnh giọng nói.
Sau đó hắn đứng lên, nhìn trời, chậm rãi mở miệng nói: “Đi, ra khỏi núi Phượng Hoàng, lập tức trở về kinh.”
Tiêu Cửu Uyên kéo tay Vân Thiên Vũ, hai người đi đến chỗ Long Lân nghỉ ngơi, căn dặn mọi người lập tức ra khỏi núi Phượng Hoàng, về kinh.
Bởi vì lúc trước vừa ăn uống xong, quân tướng sĩ Long Lân vốn không có sức lực đã được hồi phục.
Bạch Diệu đi đầu đã tới, cung kính trầm giọng: “Vâng, Vương gia.”
Gã lĩnh mệnh sau đó vung tay lên, mọi người ra khỏi núi Phượng Hoàng…
Sau khi trời tối đen, tất cả ra khỏi núi Phượng Hoàng, tiến vào quận Thanh Bình.
Trong phủ nha quận Thanh Bình, đám người Hắc Diệu đang lo lắng chờ, nhìn thấy đám người Tiêu Cửu Uyên cùng Vân Thiên Vũ xuất hiện.
Hắc Diệu kích động muốn khóc lên.
Sau khi mọi người nói chuyện với nhau một lát, Tiêu Cửu Uyên căn dặn, trước tiên nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày mai đại quân lên đường về kinh.
Ban đêm, Tiêu Cửu Uyên cùng Vân Thiên Vũ cũng không ngủ.
Hai người ở nơi nào đó trên nóc nhà phủ nha quận Thanh Bình ngắm sao.
Vân Thiên Vũ ngồi một góc, Tiêu Cửu Uyên lại gối đầu trên đùi nàng, ngẩng đầu ngắm bầu trời đầy sao.
Hắn nhớ tới chuyện lúc trước mình ở trong hoàng lăng, bây giờ nghĩ lại thật sự là nghĩ mà sợ.
Nói thật ra, hắn không sợ chết, nhưng hắn sợ bản thân không được thấy Vũ Nhi.
“Vũ Nhi, sau này chúng ta không bao giờ... rời xa nhau nữa.”
“Được.” Lúc trước nàng đã muốn theo hắn cùng nhau đến lăng Phượng Hoàng, sau đó bởi vì chuyện thái hậu, cho nên mới không cùng hắn cùng đi núi Phượng Hoàng.
Nhưng sau này, bọn họ sẽ không chia xa.
“Sau này chúng ta ở bên nhau, không xa rời nhau.”
Tiêu Cửu Uyên giơ tay ra ôm chặt tay Vân Thiên Vũ, bá đạo nói: “Lời này là nàng nói, cho nên phải vĩnh viễn ở cùngbên nhau, không xa rời nhau.”
Hắn chỉ nghĩ đến chuyện này, trong lòng ngọt tựa như uống mật.
Vân Thiên Vũ khẽ nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn những vì sao trên trời, trong lòng nghĩ, sau này thật sự sẽ không chia xa sao?
“Tiêu Cửu Uyên, nếu có một ngày chúng ta chia xa, chàng sẽ như thế nào?”
Rất lâu không nghe thấy câu trả lời, Vân Thiên Vũ cúi đầu nhìn Tiêu Cửu Uyên, phát hiện hắn đang ngủ trên đùi nàng, vốn dĩ không nghe được nàng nói chuyện.
Vân Thiên Vũ bật cười, đưa tay chạm nhẹ lên mặt Tiêu Cửu Uyên, ánh mắt trở nên dịu dàng.
Tiêu Cửu Uyên, duyên phận thật đúng là một chuyện rất kỳ lạ, ta tưởng đời này sẽ không thích người khác, càng không nghĩ tới người ta thích chính là chàng.
Nếu như trước đây, có người nói với ta, người tương lai ta thích chính là chàng, ta nhất định sẽ chụp lại khuôn mặt người đó đem về quá khứ.
Nhưng sự thật chính là như vậy, ta thật sự thích chàng.
Ngày hôm sau, Tiêu Cửu Uyên cùng Vân Thiên Vũ mang theo một bộ phận Long Lân quân trở về kinh.
Đại quân còn lại đi sau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...