Quân Hạo Thiên chậm rãi nói.
“Ta và sư mẫu của con đều là linh lực tử linh, hai người chúng ta liên thủ nhất định có thể hủy diệt được vách đá này, ta nhớ không lầm thì Ly thân vương gia cũng là năng lực tử linh, khi chúng ta hủy diệt vách đá, hắn có thể kết một đạo linh lực làm lá chắn bảo vệ cho mình và những người ở bên trong, như vậy sẽ không đáng lo.”
“Nhưng sau khi chúng ta hủy diệt vách đá, hoàng lăng tất nhiên cũng sẽ bị tàn phá, chúng ta nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất để chạy ra khỏi đó, nếu không tất cả sẽ bị vùi lấp trong đống đổ nát.”
Phương pháp này cũng có thể gọi là tạm ổn, nhưng nó quá mạo hiểm.
Bởi vì nếu không kịp thoát ra khỏi hoàng lăng thì tất cả bọn họ sẽ đều phải chết.
Tiêu Cửu Uyên bên trong vách đá cũng sẽ không đồng ý.
Hắn tình nguyện nhường Vũ Nhi sống, không muốn nàng vì cứu hắn mà phải chết.
Chuyện trước kia đã đủ khiến hắn áy náy.
Nếu còn khiến nàng vì cứu hắn mà chết.
Đừng nói cả đời này hắn trả không hết ân tình, chính là kiếp sau cũng trả không hết.
Tiêu Cửu Uyên ở trong vách đá nghe người bên ngoài nói chuyện thì biết đó là Thiên Mộc sơn trang Quân Hạo Thiên, sư phụ của Vân Thiên Vũ.
Cho nên Tiêu Cửu Uyên liền kêu to: “Quân tiền bối, các người không cần cứu ta, mang Vũ Nhi đi, mang nàng đi ngay lập tức.”
Vân Thiên Vũ lập tức ở bên ngoài vách đá rống giận: “Tiêu Cửu Uyên, huynh nói cái quái gì vậy, ta không thể bỏ mặc huynh ở lại đây một mình được.”
Nàng nói xong thì quay sang hạ lệnh: “Sư phụ và sư mẫu của ta sẽ lập tức liên thủ phá hủy vách đá này, huynh mau tạo lá chắn để bảo vệ chính mình và mọi người đi, chờ đến khi chúng ta hủy diệt vách đá thì các ngươi liền lập tức lao ra, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất thoát ra khỏi hoàng lăng.”
Vân Thiên Vũ dứt lời thì quay đầu nhìn Quân Hạo Thiên và Lâm Tâm Mộc, nói: “Sư phụ, sư mẫu các người thấy như vậy có ổn không?”
Quân Hạo Thiên vội gật đầu: “Được, chúng ta lập tức bắt đầu, các ngươi lui ra sau một bước.”
Vân Thiên Vũ, Điêu Gia và Tiểu Anh liền vâng lời lùi ra sau một bước.
Khi các nàng đã lui về sau, Quân Hạo Thiên nhìn sang Lâm Tâm Mộc, sau đó hai vợ chồng cùng phất tay, hai đạo tử linh chậm rãi phóng ra, bọn họ lại chưởng thêm một lực, linh lực cường đại ầm ầm đánh về phía vách đá.
Vách đá lay động vài cái.
Bên trong vách đá, Tiêu Cửu Uyên mau chóng dùng tử linh tạo ra kết giới bảo vệ cho chính mình và Long Lân quân.
Vách đá rung động ầm trời một hồi thì liền vỡ nát.
Chỉ thấy một tia sáng tím từ bên trong vách đá phóng vọt ra.
Tiêu Cửu Uyên và tất cả người của Long Lân quân đều chạy ra khỏi vách đá.
Nhưng lúc này, trong hoàng lăng đã có nhiều nơi phát ra tiếng ầm vang đổ nát.
Toàn bộ không gian đều bị lay động, một vài chỗ còn vang lên tiếng nứt nẻ răng rắc.
Cũng có chỗ vang lên âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt.
Vân Thiên Vũ hoảng đến xanh mặt, vội tiến lên kéo tay Tiêu Cửu Uyên, sau đó ra lệnh cho Điêu Gia: “Mau chạy ra trước dẫn đường.”
“Vâng, chủ tử.”
Điêu Gia lách mình vọt thẳng vào hoàng lăng, lúc nãy nó đã đánh dấu khí vị ở trên đường nên sẽ rất dễ tìm ra lối đi.
Một đám người được Điêu Gia dắt chạy về phía cửa thoát của hoàng lăng, phía sau bọn họ trời đất rúng động, bên trong hoàng lăng có vô số chỗ bị đá lớn rơi trúng phá hủy toàn bộ hình dạng ban đầu.
Sức văng của đất đá như sóng nhiệt không ngừng xông thẳng vế phía bọn họ.
Ai cũng không dám chần chờ, nhanh chân đuổi kịp đội ngũ phía trước.
Bọn họ đã sắp đến được lối nhỏ dẫn ra ngoài thì nào ngời ầm vang một tiếng, tòa lăng mộ bên cạnh rung động rồi đột nhiên vỡ vụn ra.
Bên trong phóng vọt ra hai thân ảnh, rơi xuống trước mặt bọn họ.
Đám người của Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ vô cùng sửng sốt, bọn họ mau chóng chạy qua xem thì nhìn thấy hai dáng người, một là Phượng Vô Nhai y phục đỏ thẵm, một là Nam Chiêu Thái tử Gia Cát Cẩn mặc bạch y.
Thần sắc của cả hai đều rất tệ.
Ắt hẳn bọn họ đã bị nhốt trong hoàng lăng rất lâu rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...