Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư
Vân Thiên Vũ sao có thể không lo lắng được chứ, hận không thể tìm thấy Tiêu Cửu Uyên ngay lập tức.
Nhưng mà nàng đi đâu để tìm đây.
Vân Thiên Vũ buộc bản thân phải tỉnh táo, suy nghĩ cẩn thận nên làm như thế nào để tìm hắn.
Trong đầu nàng chợt lóe lên, nhớ tới lần trước Tiêu Cửu Uyên tặng cho nàng một con bọ cánh vàng biết bay.
Bọ cánh vàng biết bay có thể truyền tin, có thể tìm Tiêu Cửu Uyên, vậy thì bây giờ nàng có thể lệnh cho bọ cánh vàng biết bay đưa bọn họ đi tìm Tiêu Cửu Uyên.
Nghĩ đến điều này, Vân Thiên Vũ vui mừng lập tức lấy hộp linh ngọc mà Tiêu Cửu Uyên giao cho nàng từ trong Phượng Linh giới ra.
Nàng mở hộp linh ngọc ra quả nhiên nhìn thấy một con bọ cánh vàng biết bay vào màu đang chuyển động, sau đó từ từ bay ra khỏi hộp linh ngọc.
Vân Thiên Vũ ấn vào đầu bọ cánh vàng biết bay sau đó ra lệnh: “Bọ cánh vàng biết bay, đưa chúng ta đi tìm Tiêu Cửu Uyên, lập tức đưa chúng ta đi tìm Tiêu Cửu Uyên.”
Nàng vừa hạ lệnh, bọ cánh vàng biết bay liên xoay người về phía trước.
Vân Thiên Vũ lập tức nói với mọi người: “Đi, có thể nó đưa chúng ta đi tìm Tiêu Cửu Uyên bọn họ.”
Mấy người đi theo bọ cánh vàng biết bay, sau khi rẽ bảy tám đường trong núi Phượng Hoàng.
Rất nhanh bọ cánh vàng biết bay dừng lại không bay tiếp nữa.
Nó vòng quang một tấm bia đá không rời.
Vân Thiên Vũ nhanh chóng đi đến trước bia đá, nhìn tới nhìn lui cũng không thấy điều gì khác biệt.
Nhưng bọ cánh vàng biết bay phán đoán sẽ không sai, nó bay đi bay lại không chịu rời đi chứng tỏ bia đá này có vấn đề.
Chẳng lẽ trên bia đá có cơ quan gì đó, Tiêu Cửu Uyên biến mất có liên quan đến bia đá này sao?
Nếu đã như vậy Vân Thiên Vũ bắt đầu đưa tay kiểm tra xem có thêt tìm được điểm mấu chốt gì trên bia đá.
Những người khác cũng tiến lên hỗ trợ tìm kiếm.
Tất cả mọi người tìm kiếm một hồi, sau đó không biết ai sờ nhầm cái gì chỉ nghe thấy tiếng vang soạt soạt.
Vậy mà tấm bia đá từ từ chuyển động, bia đá từ từ hạ xuống, phía sau phát hiện một cái cổng vòm, trên cổng có ghi mấy chữ to Long Phi Phượng Vũ.
Minh Sơn hoàng lăng.
Đám người Vân Thiên Vũ và Diệp Gia kinh ngạc nhìn tất cả, không nghĩ tới bên trong núi Phượng Hoàng lại ẩn dấu một khu lăng mộ hoàng gia.
Không biết là hoàng đế triều đại nào lại xây dựng lăng mộ ở đây.
Vân Thiên Vũ không để ý nơi này là lăng mộ gì, nàng nhìn Quân Hạo Thiên và Lâm Tâm mộc nói:
“Xem ra Tiêu Cửu Uyên vô tình rơi vào lăng mộ này.”
“Có vẻ đúng là như vậy.”
Quân Hạo Thiên Và Lâm Tâm Mộc cũng tán thành quan điểm của Vân Thiên Vũ.
Vấn đề hiện tại là bọn họ phải nghĩ cách mở cửa lăng mộ, không thể dùng lực mạnh để mở lăng mộ.
Bởi vì trong hoàng lăng nhất định có rất nhiều bẫy, nếu như bọn họ dùng địa lôi phá cửa lăng mộ.
Rất có thể khiến cho lăng mộ bị sụp đổ, như vậy những người trong lăng mộ cũng sẽ bị vùi lấp không thể sống sót.
Bây giờ bọn họ đã biết Tiêu Cửu Uyên ở bên trong, Vân Thiên Vũ lại càng không dám dùng địa lôi để mở cửa lăng mộ.
Dựa theo đạo lý, lăng mộ hẳn là đã bịt kín lối ra vào nhưng bây giờ Tiêu Cửu Uyên lại vào được trong lăng mộ, điều này cho thấy nhất định lăng mộ này có lối ra vào.
Đây có thể là lối thoát mà những người thợ thủ công xây lăng để lại.
Những thợ thủ công xây lăng mộ hoàng gia trong các triều đại đều sẽ chết trong lăng mộ, trong số đó chắc chắn có người không muốn chết nên âm thầm tạo ra lối thoát.
Cho nên chỉ cần bọn họ có thể tìm được cơ quan là có thể mở cửa lăng mộ.
Vân Thiên Vũ dặn dò mọi người mau chóng tìm, nhất định trong thời gian ngắn nhất phải tìm ra lối ra vào.
“Các ngươi lập tức tìm cho ta, nhớ tìm kỹ những nơi mà người ta không chú ý, còn những nơi dễ bị phát hiện thì không cần tìm, những người thợ đó không dám để lại lối thoát ở những nơi quá lộ liễu, nhất định là sẽ làm ở những nơi người ta không chú ý.”
Nàng vừa nói vậy, mọi người đã biết phương hướng để tìm kiếm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...