Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư
Nhưng trái lại những bang nhân ở quận Thanh Bình đều bị bọn họ giết chết.
Chỉ là thái tử Nam Chiêu quốc Gia Cất Cẩn rất khó đối phó.
Người bên cạnh Gia Cát Cẩn rất lợi hại, người đó đương nhiên là Ma Quân của Ma Ảnh Cung.
Hai người kết hợp đối phó với Tiêu Cửu Uyên.
Cuối cùng để bảo vệ toàn cục Tiêu Cửu Uyên dẫn một đội Long Lân quân dụ dỗ Gia Cát Ẩn và Ma Quân của Ma Ảnh Cung rời khỏi đó.
Nhưng hắn rời đi đã bốn năm ngày rồi mà vẫn chưa có tin tức gì.
Mà bọn họ cũng không dám rời đi, bởi vì bên trong núi Phượng Hoàng này tràn ngập khí độc, lúc trước mười vạn đại quân trên đường hành quân bởi vì trúng phải cỏ độc hoa độc mà chết không ít người, sau khi trải qua chiến đấu kịch liệt, lại chết thêm nhiều người nữa.
Bây giờ chỉ còn hơn bốn năm vạn quân.
Long Lân quân thương vong rất lớn.
Vân Thiên Vũ nghe những người này nói, trong lòng lại tức giận.
Hận không thể giết chết hai người Gia Cát Cẩn và Phương Vô Nhai.
Cuối cùng bây giờ nàng cũng biết người cứu Gia Cát Cẩn hôm đó là ai rồi.
Là Phượng Vô Nhai, Phương Vô Nhai hận Tiêu Cửu Uyên, cho nên cứu Gia Cát Cẩn, hai người kết hợp mưu tính giết Tiêu Cửu Uyên ở núi Phượng Hoàng.
Nếu không phải Phượng Vô Nhai, ngày đó bọn họ đã giết Gia Cát Cẩn, làm sao còn để lại hậu họa về sau.
Bây giờ Vân Thiên Vũ vô cùng oán hận Phượng Vô Nhai, nếu như gã ở trước mặt nàng, nàng thật sự muốn một chưởng đánh chết gã.
Nàng muốn hỏi gã giết hại nhiều người như vậy buổi tối ngủ có gặp ác mộng không?
Ngày đó nếu gã không cứu Gia Cát Cẩn, thì gã đã không thể gây nên thương vong lớn như thế này.
Nhưng nàng vẫn luôn biết từ trước đến nay Phượng Vô Nhai là người luôn thích làm theo ý mình.
Vân Thiên Vũ cười lạnh hạ lệnh: “Hắc Diệu, ngươi dẫn người đưa những binh tướng và người của Long Lân quân rút khỏi đây.”
“Ta đưa một đội đi tìm Tiêu Cửu Uyên.”
Hắc Diệu không đồng ý, một là không yên tâm vương gia, thứ hai là gã phải bảo vệ Linh Nghi quận chúa.
Trách nhiệm chủ yếu của gã là bảo vệ Linh Nghi quận chúa.
Không phải người khác.
Vân Thiên Vũ lạnh lùng ra lệnh:
“Đây là mệnh lệnh, ngươi không thấy bọn họ đã mấy ngày chưa được ăn gì sao, sắp đói chết rồi sao? Nếu như trên đường lại gặp phải chuyện gì, tất cả mọi người đều sẽ mất mạng, còn có người của Long Lân quân bọn họ đều cần chữa trị, ngươi lập tức dẫn bọn họ rút khỏi đây.”
Lúc này thái độ Vân Thiên Vũ rất kiên quyết, như một đại tướng.
Hắc Diệu không dám cãi lời nàng, lập tức mở miệng: “Được rồi, tất cả mọi người lập tức theo ta rút khỏi quận Thanh Bình.”
Tất cả mọi người mau chóng sửa sang.
Sau đó đi Hắc Diệu rút khỏi núi Phượng Hoàng, rút khỏi quận Thanh Bình.
Ở đây Vân Thiên Vũ dẫn những người ở hồ Hồng Động tìm kiếm tung tích của Tiêu Cửu Uyên.
Nhưng thời gian càng ngày càng kéo dài mà bọn họ vẫn không tìm thấy tung tích của Tiêu Cửu Uyên.
Vân Thiên Vũ nhớ đến lúc trước phải Ngạo Minh bảo vệ Tiêu Cửu Uyên, nếu như Tiêu Cửu Uyên gặp chuyện nguy hiểm, Ngạo Minh sẽ về kinh báo cho nàng.
Nhưng đến bây giờ Ngạo Minh vẫn chưa xuất hiện.
Nàng đến núi Phượng Hoàng,
Nàng lại không cảm nhận được Ngạo Minh đang ở đâu, nhưng nàng biết Ngạo Minh vẫn chưa chết.
Cho nên Vân Thiên Vũ hoài nghi lúc này Tiêu Cửu Uyên bọn họ đang ở một nơi bị bịt kín.
Nơi bị bịt kín?
Vân Thiên Vũ nghĩ đến mật thất của Tiêu Cửu Uyên, sắc mặt không khỏi thay đổi.
Hắn sẽ không phát bệnh chứ, nếu như vậy, có khi nào hắn đã bị Gia Cát Cẩn và Phượng Vô Nhai giết rồi không.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Vân Thiên Vũ rất khó coi.
Diệp Gia mau chóng mở miệng: “Vũ mao muội đừng lo lắng.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...