Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư
Cho nên Dung Hành xoay người hướng tới một bô lão của y hét lên: “Ngăn y lại.”
“Rõ, vương gia.”
Một bóng dáng nhanh như chớp xong tới chỗ Tiêu Dạ Thần, người đó phất tay đánh một chưởng tử linh.
Vân Thiên Vũ ở trên tường thành phía sau vẫn luôn theo dõi tình hình ở phía dưới, nhìn thấy người của Dung Hành còn có cả tử linh, tử linh đang chặn Tiêu Dạ Thần.
Nếu Tiêu Dạ Thần rơi vào tay của đối phương nhất định sẽ mất mạng cho nên Vân Thiên Vũ kêu lên: “Sư phụ, ngăn y lại.”
Hai người Quân Hạo Thiên và Lâm Tâm Mộc đã phá vỡ lôi vân trận từ lâu.
Quân Hạo Thiên nghe thấy Vân Thiên Vũ, nhanh chóng lắc mình tới chỗ người có tử linh bên phía Dung Hành.
Ầm, chưởng tử linh màu tím bay tới.
Người đó không dám lơ là, phi thân đánh trả.
Hai chưởng tử linh phát nổ.
Âm thanh ầm ầm liên tiếp.
Linh lực màu tím cường đại dao động rồi nổ tung.
Đoàn quân của Dung Hành đã bị nổ chết rất nhiều người.
Nơi này càng trở nên hỗn loạn.
Mắt Dung Hành tối sầm lại, vốn tưởng không thể thua được nữa.
Khi bắt đầu điều Tiêu Cửu Uyên khỏi kinh thành, y mới từng bước tiến vào. Nói về Vân Thiên Vũ đúng là hồng nhan họa thủy, sau đó Hoài vương trong cung mưu sát Vân Thiên Vũ vốn tưởng rằng đã giết chết Vân Thiên Vũ, nhưng nào ngờ cuối cùng nàng lại không chết. Không những không chết, mà còn không hề bị thương.
Bây giờ Dung Hành biết tại sao nàng lại không bị thương, bởi vì bên cạnh nàng có hai tử linh cường giả, đương nhiên có thể bảo vệ nàng không bị thương.
Dung Hành ngước mắt lên tường thành nhìn Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ đang cúi đầu nhìn y, khóe miệng lạnh lùng đầy châm biếm.
Dung Hành bị kích thích mạnh mẽ, nắm chặt tay: “Không, ta sẽ không thua, ta không thể thua được.” Y đã hi sinh rất nhiều người, thậm chí hi sinh cả nhi tử của mình, sao lại có thể thất bại được chứ.
Dung Hành đang nghĩ ngợi, quay người quát to: “Mọi người chuẩn bị, phá vỡ trở ngại, lao vào cổng nam thành.”
Dung Hành cùng hô to, qauy người mệnh lệnh cho mấy tên áo đen ở phía sau.
Đây dều là linh lực cường giả y mượn sức.
Trong đó mọi người đều là lam linh cường giả, nhưng người có lam linh là năng lực bình thường, đối kháng với quân tiên phong doanh của An thân vương phủ.
Lần này người của tiên phong doanh rõ ràng không thể địch lại, bởi vì đối phương có linh lực quá cường đại, cho nên một tiếng ầm vang lên, quân lính của tiên phong doanh bị thương rất nhiều.
Vân Thiên Vũ ở trên tường thành hạ lệnh: “Dùng linh đan lôi nổ họ đi.”
Người tiên phong doanh lập tức thi hành mệnh lệnh, linh đan lôi được ném tới số người đó.
Nhưng họ không dùng linh lực mở linh lực đan, mà dùng sức mạnh chiến đấu để mở linh lực đan.
Tiếng vang rầm rầm.
Linh lôi đan nổ tung, vài tên có linh lực lắc người lui ra ngoài.
Trên tường thành, Lâm Tâm Mộc nhìn thấy tình hình bên dưới không được tốt cho lắm. Bà ta trầm giọng nói: “Để ta đối phó với họ.”
Bà ta nói xong, nhảy xuống dưới, Vân Thiên Vũ ở phía sau vô cùng lo lắng: “Sư mẫu, người cẩn thận đó.”
“Ta biết.”
Lâm Tâm Mộc trả lời, rơi xuống bên cạnh người của tiên phong doanh.
Mà Vân Thiên Vũ ở trên tường thành nhanh chóng ra lệnh: “Ảnh Tử, ngươi xuống giúp họ đi.” Ảnh Tử lên tiếng trả lời rồi xuống thành.
Lúc này Tiêu Dạ Thần đã nhân lúc loạn lạc xông ra ngoài, đi thẳng tới quân doanh mà quân lính An thân vương phủ đóng quân.
Ở đây Vân Thiên Vũ đang xem tình hình bên dưới. Đột nhiên nghe được tiếng chém giết trên đường phố phía sau lưng.
Lồng ngực nàng rùng mình, nghĩ tới Dung Hành chắc chắn đã phát tín hiệu.
Xem ra bên trong thành cũng có ngươi của y, y đã thông báo cho người của y trong ứng ngoại hợp.
Sắc mặt Vân Thiên Vũ khó coi, nhanh chóng ra lệnh: “Hắc Diệu.”
***
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...