Trước đây Tô Phi Yên đập phá trong đại điện, nàng đã hoài nghi. Đây là chỗ hoàng hậu, nếu hoàng hậu không cho phép, mấy người Tô Phi Yên có gan dám sinh sự đập phá trong cung hoàng hậu sao?
Nàng sở dĩ cho Tô Phi Yên một cái bạt tai chính là muốn xem xem sau đây bọn họ sẽ làm gì mà thôi.
Hoàng hậu, ta nhớ kỹ người rồi.
Vân Thiên Vũ vừa đi ra khỏi, liền lệnh cho Điêu Gia và Tiểu Anh: “Lập tức nói cho Ảnh Tử và Hắc Diệu, bất cứ lúc nào cũng phải chú ý một chút, trong cung nguy hiểm.”
Vân Thiên Vũ nghĩ, theo sau cung nữ bảy quẹo tám rẽ đến thiên điện cách cung hoàng hậu không xa.
Chỉ là sau khi nàng đi một lát, đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, sao bốn phía lại là sương mù mênh mông, dường như có gì đó đang trói buộc nàng.
Vân Thiên Vũ nhanh chóng ngẩng đầu nhìn một cái, chỉ cảm thấy bản thân đang bị cái gì đó bao phủ.
Không khí dường như cũng đọng lại.
Sắc mặt nàng biến đổi, Diệp Gia bên cạnh vừa thấy sắc mặt nàng, không khỏi lo lắng hỏi: ““Vũ Mao, làm sao vậy?”
“Đây là đại trận, chúng ta đi vào một tòa đại trận.”
“Cái gì?” Sắc mặt Diệp Gia cũng thay đổi, nhanh chóng quay đầu nhìn mọi nơi xung quanh.
Nhìn thấy Điêu Gia cùng Tiểu Anh cũng tiến vào theo, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Ít nhất còn có hai linh thú này ở đây.
Nhưng hoàng hậu muốn làm gì?
“Vũ Mao, hoàng hậu muốn làm gì?”
“Bà ta đang giúp Hoài vương đối phó với muội.”
“Tại sao Hoài vương lại đối phó với muội?” Diệp Gia nghĩ mãi mà không hiểu, sau này Vũ Mao là Ly thân vương chánh phi, hoàn toàn không liên quan gì đến Hoài vương, tại sao Hoài vương ra tay đối phó với Vũ Mao?
Hiện tại Vân Thiên Vũ là thanh linh cường giả, cho nên ngũ thức mẫn cảm hơn người thường. Vì thế nàng tập trung suy nghĩ là biết trong tòa đại trận này có không ít cao thủ lợi hại.
Ánh mắt Vân Thiên Vũ vô cùng sắc bén, không để ý tới câu hỏi của Diệp Gia, mà nhanh chóng mở miệng lạnh lùng quát: “Ai, lén lút làm gì, mau cút ra đây.”
Nàng vừa nói xong, sau làn sương mù mỏng, mấy bóng người nhảy ra.
Ai cũng mặc áo đen, nhưng những người này không che mặt, cho nên Vân Thiên Vũ liếc mắt một cái đã nhìn ra tất cả người đối diện đều là linh lực cao thủ.
Nàng nheo mắt nghĩ thầm, trong tay Hoài vương Tiêu Thiên Nghiêu không thể có nhiều linh lực cao thủ như vậy, như vậy những linh lực này hẳn là linh lực cao thủ của Tưởng gia.
Ánh mắt Vân Thiên Vũ tối đi, hoàng hậu làm như vậy không phải hơi quá sao.
Chẳng những bà ta giúp Hoài vương tính kế gài bẫy hại nàng, lại điều động nhiều linh lực cao thủ Tưởng gia như vậy.
Tại sao?
Vân Thiên Vũ nhanh chóng động não, rất nhanh, nàng nghĩ tới cái chết của thái tử.
Hoàng hậu thân là mẫu hậu của thái tử, lại nói cho hoàng đế mọi hành vi của thái tử, như vậy đã rất bất thường rồi, bất kể như thế nào, hoàng hậu như vậy rõ ràng là đẩy thái tử vào hố lửa.
Hơn nữa sau khi thái tử chết đi, dường như hoàng hậu khôi phục tinh thần rất nhanh.
Điều này cũng rất không phù hợp với lẽ thường.
Vân Thiên Vũ đang nghĩ, hắc y nhân đối diện đã hét lên: “Lên, giết nàng ta.”
Mấy hắc y nhân chớp mắt tách ra, theo bốn phương tám hướng phóng đến, bao vây Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ lập tức căn dặn Điêu Gia cùng Tiểu Anh toàn lực chiến đấu.
Đồng thời căn dặn Diệp Gia cẩn thận một chút.
Hôm nay chỉ sợ bọn họ sẽ rất phiền.
“Các ngươi cẩn thận một chút.”
“Biết rồi.”
Vân Thiên Vũ vừa động thủ, quăng đôi vòng Sư Linh trong tay ra.
Trực tiếp lao mình đến mấy người kia.
Người kia nhìn thấy nàng vừa ra tay là linh lực màu xanh, không khỏi kinh ngạc.
Nàng thiên phú cực cao, đợi một thời gian nhất định sẽ hết sức lợi hại.
Nhưng hôm nay nàng nhất định phải chôn thây ở đây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...