"Nếu như quận Thanh Bình cùng mấy huyện lân cận thật sự bị ngập thì rất nhiều người sẽ chết, đến lúc đó các ngươi chính là tội nhân của Đông Ly, một người một ngụm nước đều có thể dìm chết các ngươi."
Hoàng đế nói xong sắc mặt khó coi nhìn Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ.
"Lúc này Nam Dương Vương đang dẫn người đi đến núi Phượng Hoàng, ý đồ muốn ở trong núi Phượng Hoàng ngăn cản hành động của Gia Cát Cẩn, nhưng núi Phượng Hoàng là nơi hiểm yếu, Nam Dương Vương chỉ sợ thủ không được, cho nên sai người đưa văn kiện khẩn cấp vào kinh, bảo triều đình gấp rút phái binh."
"Trẫm cảm thấy việc này là ngươi gây ra, ngươi tất nhiên phải giải quyết, nếu như thật sự xảy ra chuyện gì, ngươi cứ đợi thiên cổ lưu ác danh đi."
Trong tẩm cung, thái hậu và Tiêu Cửu Uyên còn có Vân Thiên Vũ sắc mặt vô cùng khó coi.
Không ngờ Nam Chiêu thái tử Gia Cát Cẩn thật vô liêm sỉ, không đưa Vân Thiên Vũ đi mà lập tức mang binh tấn công Đông Ly.
Đáng giận.
Tiêu Cửu Uyên trầm giọng nói: "Thần sẽ lập tức mang binh đi đến núi Phượng Hoàng."
Hoàng đế nói: "Trẫm cấp thêm mười vạn đại quân để ngươi mang đi, ngươi nhất định phải ở núi Phượng Hoàng ngăn cản quân đội của Gia Cát Cẩn."
"Thần đệ lĩnh chỉ."
Tiêu Cửu Uyên bình tĩnh lĩnh chỉ, Vân Thiên Vũ ở bên cạnh hắn lại vô cùng lo lắng, Gia Cát Cẩn không phải là hạng người lương thiện, hơn nữa thủ đoạn của gã rất lợi hại.
Tiêu Cửu Uyên đối đầu với gã thì có bao nhiêu phần thắng chứ, hơn nữa lần này hoàng thượng điều Tiêu Cửu Uyên đi, chưa hẳn là không có mưu kế, cho nên nàng rất lo lắng để một mình Tiêu Cửu Uyên đi đến núi Phượng Hoàng.
Vân Thiên Vũ suy nghĩ, sau đó nàng và Tiêu Cửu Uyên lần lượt thỉnh an hoàng đế và thái hậu.
Hai người nhanh chóng rời khỏi tẩm cung của thái hậu.
Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ vừa đi, hoàng đế cũng đứng dậy muốn đi, phía sau thái hậu gọi lão ta lại.
"Hoàng nhi."
Hoàng đế cuối cùng dừng bước, đứng ở trước giường từ trên cao nhìn thái hậu.
Thái hậu nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của lão ta, giống như một người xa lạ đang nhìn bà ta, trong lòng bà ta rất khó chịu, dùng sức thở hổn hển nói: "Hoàng nhi, con đừng như vậy, lúc trước Uyên nhi đã nói với ai gia, đợi sau khi nó thành hôn, nó sẽ cởi bỏ danh phận Ly vương gia, đưa Vân Thiên Vũ rời khỏi kinh thành, mai danh ẩn tích."
Thái hậu dứt lời, hoàng đế sắc mặt dễ nhìn một ít, lão ta nhìn thái hậu chậm rãi nói: "Vậy thì hai vạn Long Lân quân trong tay đệ ấy thì sao?"
"Nó nói sẽ giải tán Long Lân quân."
Thái hậu nói xong, hoàng đế cười lạnh nhìn thái hậu khinh miệt nói: "Đệ ấy nói như vậy, đứa trẻ ba tuổi cũng không tin, trái lại còn làm khó mẫu hậu người, vậy mà lại tin lời nói dối của đệ ấy như vậy, nếu như đệ ấy thật sự suy nghĩ cho trẫm, tại sao không giao hai vạn Long Lân quân kia cho trẫm, ngược lại là muốn giải tán bọn họ."
"Những binh sĩ Long Lân quân kia đã nhận chủ, cho dù lúc này đệ ấy giải tán bọn họ, nhưng nếu đệ ấy gọi một tiếng, những binh sĩ Long Lân quân không phải sẽ lập tức đến ủng hộ đệ ấy sao? Vậy thì đệ ấy giải tán hay không giải tán còn có tác dụng sao?"
"Hoàng nhi, ai gia tin Uyên nhi không phải người như vậy, cho tới bây giờ nó là người đã nói thì sẽ giữ lời."
"Cho tới bây giờ là người đã nói thì sẽ giữ lời, mẫu hậu trái lại tin đệ ấy chứ không tin ta? Nhất quyết không tin ta!"
Hoàng đế lập tức lắc mạnh người thái hậu.
Thái hậu vốn bị bệnh, khó khăn lắm những lời nói của Tiêu Cửu Uyên mới khiến cho sự tức giận trong lòng bà ta giảm đi, nhưng dù vậy người bà ta vẫn rất yếu, làm sao có thể chịu được một trận lắc mạnh của hoàng thượng như thế, bà ta chịu không nổi, đôi mắt liền biến thành màu đen, trên mặt mồ hôi lạnh ứa ra, bà ta nhìn thấy hoàng nhi mà mình hết mực yêu thương lại đối xử với bà ta như vậy, trong lòng vừa tức vừa vội, hơn nữa cơ thể không tốt, chịu không nổi phun ra một ngụm máu.
Sau đó ngã xuống giường, hôn mê.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...