Tiêu Cửu Uyên tiến lên đỡ thái hậu ngồi dậy, còn mình ngồi bên giường thái hậu, nắm tay bà dịu dàng nói.
"Mẫu hậu, về sau người để ý thân thể một chút, đừng lo lắng những chuyện khác."
"Ai gia biết, chỉ là không thể không lo lắng."
Thái hậu duỗi tay nắm tay Tiêu Cửu Uyên, Tiêu Cửu Uyên phát hiện không biết từ khi nào, tay mẫu hậu mình gầy đi rất nhiều.
Hắn nhỡ lúc trước, mẫu hãu mình còn đầy đặn, nhưng từ lúc nào, mẫu hậu lại gầy tới vậy.
Tiêu Cửu Uyên không nhịn được đau lòng, hắn biết mẫu hậu vốn nên vui vẻ qua ngày.
Thân là thái hậu đương triều, lại được hoàng huynh kính trọng, vốn dĩ bà có thể vinh sủng cả đời, nhưng lại bởi vì hắn mà lo lắng khó yên.
Bây giờ còn gầy như vậy.
Tiêu Cửu Uyên cảm thấy áy náy trong lòng, hắn cúi đầu nhìn tay thái hậu, có một suy nghĩ trong lòng.
Hắn ngẩng đầu nhìn thái hậu nói.
"Mẫu hậu, nhi tử biết người lo lắng cái gì, người yên tâm, sau này nhi tử sẽ không làm người khó xử, con biết hoàng huynh lo lắng chuyện gì, tuy lúc trước con nói sẽ không đoạt ngôi vị hoàng đế kia, nhưng huynh ấy vẫn lo lắng như cũ."
"Lần này con quyết định, sau khi thành thân cùng với Vũ Nhi, sẽ lập tức mang nàng rời kinh, sau đấy không để ý tới bất kỳ chuyện gì trên triều đình nữa, cả hai vạn binh tướng dưới tay con, con cũng sẽ giải tán bọn họ, để bọn họ trải qua cuộc sống của mình."
Tiêu Cửu Uyên nói xong, hốc mắt thái hậu hơi ướt, ngẩng đầu nhìn Tiêu Cửu Uyên.
"Uyên Nhi, con như vậy mẫu hậu không yên lòng chút nào."
"Không sao, con cũng không muốn ở lại kinh thành, kinh thành nhiều thị phi, vừa lúc mang Vũ Nhi du dơn ngoạn thủy, nhàn nhã tự tại qua ngày."
Tiêu Cửu Uyên nói xong ngẩng đầu nhìn Vân Thiên Vũ: "Vũ Nhi, nếu không có tên tuổi Ly vương phi, nàng còn gả cho ta sao?"
Vân Thiên Vũ khẽ cười, nàng còn ước gì mình có thể sống thảnh thơi qua ngày.
"Người cho rằng ta thích thân phận Ly vương phi sao?"
Tiêu Cửu Uyên nở nụ cười, vẻ mặt yên tâm, hắn biết Vũ Nhi không để bụng những hư danh đó.
Đúng rồi, hắn mang Vũ Nhi rời kinh, du lịch núi non sông nước trước, chờ đến khi bọn họ chơi mệt, hắn sẽ tạo ra một tông phái cùng Vũ Nhi.
Đó chính là ngày tháng mình muốn trải qua.
Tiêu Cửu Uyên càng nghĩ càng vui, hắn quay đầu nhìn thái hậu nói: "Mẫu hậu đừng lo lắng, đợi chúng con đại hôn xong, con sẽ rời kinh, như vậy hoàng huynh sẽ không nghĩ nhiều nữa."
Thái Hậu không ngừng rơi lệ, cảm động nói: "Uyên Nhi là đứa trẻ tốt, mẫu hậu để con khó xử rồi."
Tiêu Cửu Uyên đang muốn tự mình khuyên mẫu hậu.
Không nghĩ tới ngoài điện vang lên tiếng của thái giám: "Hoàng thượng giá lâm."
Bên ngoài tẩm cung vang lên tiếng bước chân dồn dập, có người vội vàng đi tới.
Đi đầu đúng là hoàng đế, lão hoàng đế thấy thái hậu tỉnh lại trong tẩm cung, chỉ mở miệng hờ hững nói: "Mẫu hậu tỉnh rồi."
Thái hậu há miệng muốn nói, đáng tiếc hoàng đế không để ý tới bà, ông ta nhìn Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ rồi nói.
"Đây là chuyện các ngươi gây ra, các ngươi gây ra chuyện này, tự các ngươi giải quyết, nếu không các ngươi sẽ bị bá tính Đông Ly mắng chết."
Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ cau mày lại.
Hoàng đế nói rất nhanh.
"Lúc trước trẫm nhận được thư chuyển gấp từ tám trăm dặm vào kinh, nói thái tử Gia Cát Cẩn của Nam Chiêu điều mười vạn đại quân từ biên quan, đi vòng qua núi Phượng Hoàng để tấn công quận Thanh Bình do Nam Dương vương đóng giữ, núi Phượng Hoang chính là vị trí giao giới của Đông Ly ta và Nam Chiếu, địa hình nơi này vô cùng hiểm trở, nhưng địa thế lại có lợi đối với Nam Chiêu."
"Bởi vì thượng du núi Phượng Hoàng chính là động hồ Hồng, nếu Gia Cát Cẩn dẫn người làm nổ tung chỗ động hồ Hồng, khiến nước hồ tiến vào quận Thanh Bình, như vậy quận Thanh Bình và mấy huyện gần đấy sẽ đều bị bao vây."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...