“Nhìn xem, đây là nhi tử mẫu hậu sủng ái, hoàn toàn không để trẫm vào mắt, chẳng những ép trẫm ra quyết định, còn chạy tới uy hiếp trẫm, nếu trẫm không chỉ hôn cho hắn và Linh Nghiquận chúa, hắn sẽ làm chuyện quá kích.”
“Mẫu hậu, người nghe đi, người nghe đi, hắn để vị hoàng đế này vào mắt sao?”
Tiêu Cửu Uyên nhíu phượng mày, mắt đen sâu thẳm phảng phất như vực sâu không đáy.
Hắn chậm rãi mở miệng.
“Hoàng huynh, ta muốn hỏi huynh đối đãi với ta như huynh đệ sao? Nếu như huynh đối đãi với ta như huynh đệ, người huynh đệ mình thích, tại sao huynh lại dâng nàng cho người khác?”
“Ta không hiểu, tại sao huynh kiêng kị ta, đúng vậy, ta có chút khả năng, nhưng ta chưa từng nghĩ tới vạn dặm giang sơn của ngươi, nói thật ra, Tiêu Cửu Uyên ta chí không ở ngôi vị hoàng đế, nếu như ta thật sự muốn giang sơn, muốn ngôi vị hoàng đế, cái ta muốn là vị trí bá chủ thiên hạ, mà không phải vị trí của huynh.”
Bộ dạng cuồng vọng của Tiêu Cửu Uyên, chẳng những khiến hoàng đế không thoải mái, ngược lại càng kiêng kị trong lòng.
Lão ta nhìn thái hậu nói: “Mẫu hậu người xem hắn.”
Thái hậu lúc này đã tức giận đến mức không muốn nói chuyện, bà ta vô cùng tức giận chuyện trưởng tử lấy danh nghĩa của mình cùng Nam Chiêu thái tử thiết lập cục diện.
Hiện tại Linh Nghi quận chúa được Uyên Nhi tìm về rồi, trưởng tử này vẫn là bộ dạng vênh váo hung hăng.
Điều này làm cho thái hậu rất tức giận.
Bà ta nghiêng đầu nhìn hoàng đế nói: “Hoàng đế, con vẫn nên hạ chỉ ban hôn cho Linh Nghi quận chúa và Uyên Nhi đi.”
“Cho tới bây giờ, cái nó muốn cũng không phải là giang sơn Đông Ly cùng ngôi vị hoàng đế, cho nên con vẫn nên thành toàn cho nó đi.”
Thái hậu vừa dứt lời, hoàng đế tức giận đến mức không thở được, ngón tay run rẩy chỉ vào Tiêu Cửu Uyên.
“Mẫu hậu, không phải trẫm không ban hôn cho bọn họ, lúc trước là hắn tiến cung đại náo, khiến trẫm cho hắn từ hôn, sau đó hắn lại không thoái hôn, trẫm cho là hắn bằng lòng lấy Linh Nghi quận chúa rồi, kết quả Linh Nghi quận chúa không lấy hắn, hết lần này đến lần khác xin trẫm từ hôn, được rồi, trẫm nể mặt hắn, kiên quyết không hạ chỉ.”
“Nhưng sau đó, hắn đồng ý từ hôn rồi, trẫm liền hạ chỉ từ hôn. Lúc này mới chưa bao lâu, hắn lại muốn trẫm hạ chỉ ban hôn, trẫm muốn hỏi một chút, chẳng lẽ lời trẫm không đáng giá như vậy sao? Thế nhân đều nói hoàng đế miệng vàng lời ngọc, hiện tại trẫm như vậy thì là gì, dân chúng dân gian, còn có thể tin tưởng trẫm sao?”
Thái hậu suy nghĩ, quả thật là khiến hoàng đế khó xử rồi.
Cho nên lão ta nhìn Tiêu Cửu Uyên, hung dữ trợn mắt liếc mắt Tiêu Cửu Uyên một cái, nói: “Chỉ một lần này, lần sau không được viện dẫn lý lẽ nữa.”
Hoàng đế nhìn mẫu tử hai người phía dưới.
Một người sủng con như mạng, một người hoàn toàn không để lão ta vào mắt.
Được, đúng là một cặp mẫu tử tốt.
Lão ta thành người ngoài rồi.
Hoàng đế giận quá bật cười, nhưng lão ta cũng biết, nếu mình không hạ chỉ, Tiêu Cửu Uyên sẽ không chịu để yên, nếu hắn làm ra chuyện gì đó cũng là bình thường.
Hoàng đế suy nghĩ, cuối cùng cắn răng: “Được, chỉ một lần này, sẽ không có lần tiếp theo, nếu như lại có lần tiếp theo, trẫm sẽ không dễ dãi như thế đâu.”
Hoàng đế nói xong, xoay mình hạ mệnh lệnh.
“Người đâu, ban chỉ, phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Hiện Ly thân vương Tiêu Cửu Uyên một lòng một dạ với Linh Nghiquận chúa, đặc biệt tiến cung mời chỉ hôn, nay trẫm đặc biệt chỉ hôn cho Linh Nghi quận chúa gả cho Ly thân vương Tiêu Cửu Uyên làm Ly thân vương chánh phi, tùy ý thành hôn.”
Hoàng đế vừa hạ chỉ, thái giám lập tức tiến vào viết chỉ.
Cuối cùng sắc mặt Tiêu Cửu Uyên cũng dễ nhìn hơn một chút, hắn nói lời cảm tạ với hoàng đế trên điện: “Thần đệ tạ hoàng thượng ân điển.”
Tiếng tạ ơn này khiến hoàng đế tức giận đến mức mắt trắng dã, nhắm nghiền dựa vào sau ghế.
Nếu có thể, lão ta sẽ hạ chỉ ban hôn sao?
Hắn lại vẫn còn mặt mũi nói tạ ơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...