Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư
Gia Cát Cẩn dừng giữa không trung, tay vẫn ôm Vân Thiên Vũ, lạnh lùng cười.
“Đây là chuyện của bổn thái tử ta, không can dự đến ngươi.”
“Tiêu Cửu Uyên, ngươi cho rằng ngươi tốt hơn bổn thái tử sao.”
“Chẳng lẽ ngươi đã quên trước kia ngươi đối xử với nàng như thế nào sao? Đúng, bổn thái tử động tay động chân với nàng, nhưng chỉ vì bổn thái tử muốn mang nàng về Nam Chiêu quốc thôi, sau khi chúng ta trở về đó rồi ta tin ta có thể khiến nàng tha thứ cho mình.”
“Hơn nữa, ngươi không xứng với nàng.”
Gia Cát Cẩn lạnh lùng quát.
Gã vừa phất tay thì một thứ sáng bóng vụt ra: “Bánh xe lửa Kim Dương, lên.”
Bánh xe màu vàng óng như mặt trời xoay tít phóng đến phía Tiêu Cửu Uyên.
Tiêu Cửu Uyên phất tay, trường thương trong tay cũng phóng vọt ra như bay.
Tiếng rầm rầm vang lên không ngừng.
Hai kiện linh khí nổ tung trên mặt sông, sức nổ mạnh đến kinh hoàng, những mảnh văng làm rất nhiều người bị thương.
Đáng tiếc Tiêu Cửu Uyên vẫn không một chút suy suyển, những người này dám can đảm giúp đỡ Gia Cát Cẩn thì chắc chắn phải nhận sự tức giận từ hắn.
Tiêu Cửu Uyên nhấc tay thu hồi lại trường thương, trường thương rung lên bắn thẳng về phía Gia Cát Cẩn.
Bởi vì Vũ Nhi đang ở trong tay Gia Cát Cẩn cho nên Tiêu Cửu Uyên không dám dùng linh lực để oanh tạc gã, tránh làm nàng bị thương
Nhưng vì Tiêu Cửu Uyên không dám dùng linh lực nên Gia Cát Cẩn lại càng lợi dụng cơ hội đó mà phóng linh lực về phía hắn.
Từ nãy đến giờ Tiêu Cửu Uyên vẫn chưa chiếm được thế thượng phong.
Không những thế, hắn còn phải né tránh từng đợt công kích của Gia Cát Cẩn.
Tuy rằng hắn đang ở thế bị động nhưng Tiêu Cửu Uyên vẫn kiên quyết ngăn chặn Gia Cát Cẩn, không cho gã có cơ hội trốn thoát.
Nhưng nếu cứ như vậy thì bọn họ chắn chắn sẽ không thể ngăn chặn được Gia Cát Cẩn, cũng không thể cứu được Vũ Nhi.
Tiêu Cửu Uyên vừa tung trường thương vừa nghĩ đến thủ hạ của Vân Thiên Vũ là Ảnh Tử.
Ảnh Tử trước giờ chưa từng xuất hiện nên Gia Cát Cẩn cơ bản là chưa hề biết đến sự tồn tại của y.
Hơn nữa linh lực của Ảnh Tử rất mạnh, xuất quỷ nhập thần, nếu như đột nhiên xuất hiện chắc chắn có thể đoạt lại người từ tay Gia Cát Cẩn.
Tiêu Cửu Uyên nghĩ được cách rồi thì lập tức dùng mật âm truyền lệnh cho Ảnh Tử.
Lúc hắn đối đầu với Gia Cát Cẩn sẽ cố tình trúng chiêu để Gia Cát Cẩn đắc ý mà nới lỏng cảnh giác.
Ảnh Tử nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất để cứu Vũ Nhi.
Ảnh Tử lập tức tuân lệnh.
Trường thương trong tay Tiêu Cửu Uyên hung hăng lao về phía Gia Cát Cẩn, Gia Cát Cẩn phất tay chưởng đến một đạo linh lực oanh tạc lại hắn.
Tiêu Cửu Uyên nhanh như cắt đã tránh thoát được.
Gia Cát Cẩn bám sát Tiêu Cửu Uyên như một bóng ma, khi gã thấy khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần.
Đột nhiên gã lôi từ trong người mình ra một binh khí: “Ma trượng Giao Long Diệt, lên.”
Ma trượng có hình một con rồng và một con thuồng luồng quấn quanh thân nhau liền phóng thẳng đến chỗ Tiêu Cửu Uyên.
Tiêu Cửu Uyên nhanh nhẹn dùng trường thương đen đánh trả lại.
Nhưng ma trượng Giao Long Diệt kia vô cùng lợi hại, ầm ầm chống cự kịch liệt với trường thương đen của Tiêu Cửu Uyên.
Ầm, Tiêu Cửu Uyên bị sức mạnh của ma trượng Giao Long Diệt đánh cho bay ra xa vài thước.
Thân hình hắn đột nhiên lùi về sau như bị mất đà vài bước rồi mới có thể đứng vững.
Khi hắn lấy lại được thăng bằng rồi thì chợt phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân loạng choạng ngã xuống nước.
Sắc mặt thủ hạ của hắn đều tái nhợt, bọn họ nhịn không được kêu to: “Vương gia.”
Gia Cát Cẩn nhìn thấy Tiêu Cửu Uyên bị mình đánh trọng thương thì trong lòng vô cùng nhẹ nhõm thở phào một hơi, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khinh miệt...
Ly thân vương gia Tiêu Cửu Uyên được người người ca tụng thì ra yếu đuối đến thế.
Gia Cát Cẩn giơ tay thu hồi ma trượng Giao Long Diệt.
Lúc này gã một tay thu hồi ma trượng Giao Long Diệt, một tay nhẹ ôm lấy Vân Thiên Vũ, dáng vẻ vô cùng thảnh thơi.
Trong bóng tối, một đạo bóng hình nhanh như chớp phóng vọt tới bên cạnh gã, duỗi tay đoạt lấy Vân Thiên Vũ ngay trong tay Gia Cát Cẩn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...