Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Hắn thật sự cảm thấy Vũ nhi đang ở trên chiếc thuyền này.

Cảm giác của hắn hết sức mãnh liệt.

Hắn tin tưởng rằng cảm giác của mình không sai. 

Vũ nhi của hắn đang ở trên chiếc thuyền này.

Có điều Hắc Diệu dẫn người đi lục soát cả chiếc thuyền cũng không tìm thấy Linh Nghi quận chúa.

Cuối cùng Tiêu Cửu Uyên phải thả chiếc thuyền lớn này đi. 

Mắt nhìn thấy chiếc thuyền lớn đó nhanh chóng rời bến, càng lúc càng xa.

Tiêu Cửu Uyên nhìn thuyền rời đi, trong lòng vô cùng khó chịu, dường như hắn nghe thấy Vũ nhi đang gọi hắn, Tiêu Cửu Uyên, ta ở đây.

Ta ở đây. 


Nhưng tại sao hắn tìm không ra, rốt cuộc đã sai sót ở đâu, tại sao lại không tìm thấy người.

Đôi mắt đen nhánh của Tiêu Cửu Uyên nhìn chàm chằm vào chiếc thuyền lớn, ánh mắt vô thức nhìn vào chiếc quan tài gỗ màu đen.

Hắn nhìn đi nhìn lại vẫn cảm thấy chiếc quan tài đó có vấn đề. 

Nhưng có vấn đề ở chỗ nào, Tiêu Cửu Uyên cố gắng suy nghĩ liền cảm thấy hình như mình đã bỏ sót điều gì đó.

Chiếc thuyền lớn càng lúc càng đi xa, nếu hắn còn chưa nghĩ ra thì bọn họ sẽ nhanh chóng vượt ra khỏi tầm mắt của hắn.

Trong lúc cấp bách, Tiêu Cửu Uyên đột nhiên nghĩ ra một vấn đề. 

Bọn họ không hề động vào chiếc quan tài gỗ màu đen kia, nếu chiếc quan tài liền với chiếc thuyền thì sao.

Nếu liền một khối thì hoàn toàn có thể có cơ quan.

Đáy quan tài có thể chuyển động lên xuống, khi bọn họ lục soát thì có người khởi động cơ quan này, lật đáy quan tài xuống nên bọn họ chỉ nhìn thấy những thứ như nhà giấy, tiền giấy, quần áo giấy, nhưng sau khi bọn họ kiểm tra xong có người lại khởi động cơ quan lật đáy quan tài lên. 

Như vậy, cho dù bọn họ có lục soát cả phía dưới cũng không tìm được bất cứ người nào.

Cho nên Vũ nhi thật sự đang ở trong chiếc quan tài gỗ màu đen kia.

Tiêu Cửu Uyên nghĩ đến đây, cả người như bùng nổ, đồng thời hạ lệnh cho Hắc Diệu: “Cản chiếc thuyền kia lại, Linh Nghi quận chúa đang ở trên chiếc thuyền lớn đó.” 

Hắc Diệu nghe xong, thân hình khẽ động, phi thẳng đến chiếc thuyền lớn ở đằng xa.

Gã vừa đuổi theo vừa hét lớn: “Đứng lại, chiếc thuyền phía trước đứng lại.”

Nhưng chiếc thuyền lớn không những không dừng lại mà còn tăng tốc chạy thật nhanh. 


Như vậy càng khẳng định được suy nghĩ của Tiêu Cửu Uyên là đúng.

Vũ nhi đang ở trên chiếc thuyền lớn đó, chính là ở trong chiếc quan tài gỗ màu đen kia.

Nghĩ đến đây, Tiêu Cửu Uyên chỉ muốn giết chết tên Gia Cát Cẩn khốn kiếp. 

Để đem Vũ nhi về Nam Chiêu mà không ngại để nàng nằm cùng quan tài với người chết.

Đáng chết, đáng chết.

Hắn nhất định phải giết chết gã. 

Tiêu Cửu Uyên như phát điên, đuổi theo chiếc thuyền lớn trước mặt.

Thuộc hạ của hắn ở phía sau cũng đuổi theo.

Thấy chiếc thuyền lớn kia không có ý định dừng lại nên Tiêu Cửu Uyên cũng không quan tâm người trên thuyền là người dân vô tội hay là thuộc hạ của Gia Cát Cẩn nữa. 

Hắn đưa tay phóng ra một luồng linh lực nhắm thẳng vào chiếc thuyền lớn.


Chiếc thuyền bị nổ tung trong nháy mắt.

Người trên thuyền lập tức gào khóc thảm thiết, không ít người bị rơi xuống nước. 

Nhưng Tiêu Cửu Uyên không để ý tới bọn họ mà chạy thẳng đến chiếc quan tài gỗ màu đen.

Nhưng khi hắn còn chưa đến gần thì chiếc quan tài đã tự nứt vỡ.

Có người nhảy ra từ trong quan tài, trong chớp mắt bay lên giữa không trung. 

Tiêu Cửu Uyên và đám người Hắc Diệu nhanh chóng đuổi theo, phát hiện người đang ở giữa không trung chính là thái tử Nam Chiêu Gia Cát Cẩn một thân cẩm y, trong tay Gia Cát Cẩn còn bế một người.

Chính là Linh Nghi quận chúa Vân Thiên Vũ.

Nhưng lúc này Vân Thiên Vũ đang ngủ mê man, không hề có chút phản ứng. 

Tiêu Cửu Uyên nhìn thấy tất cả liền nổi giận đùng đùng, hắn gầm lên: “Gia Cát Cẩn, ngươi lập tức buông nàng ra, ngươi là một tên tiểu nhân vô liêm sỉ, dám hạ dược nàng để mang nàng về Nam Chiêu, ngươi cho rằng Vũ nhi tỉnh lại sẽ tha cho ngươi sao.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui