Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư
Tiêu Cửu Uyên nhướn mày lên, trừng mắt nhìn vào Gia Cát Cẩn ở phía sau: “Ngươi cho rằng những tên này có thể đối phó với chúng ta sao, đừng có nằm mơ.”
Hắn vừa dứt lời, trường thương trong tay rung lên, thân hình như long vương đang giận dữ xông thẳng vào Gia Cát Cẩn.
Sứ thần Nam Chiêu đứng phía sau Gia Cát Cẩn cùng hét lên kinh hãi: “Thái tử điện hạ cẩn thận.”
Gia Cát Cẩn cười vang, đưa tay phóng ra một luồng linh khí: “Kim dương hỏa luân, đi.”
Một bánh xe lửa màu vàng kim rất lớn nhanh chóng nhắm thẳng vào trường thương màu đen của Tiêu Cửu Uyên.
Bánh xe lửa màu vàng kim và trường thương trong tay Tiêu Cửu Uyên va chạm vào nhau, tiếng ầm ầm vang lên.
Linh lực làm đường nổ tung.
Trong nháy mắt đã tạo thành mấy cái hố sâu hoắm.
Gia Cát Cẩn trầm giọng lệnh cho sứ thần Nam Chiêu: “Tất cả lui về phía sau.”
Thủ hạ của Tiêu Cửu Uyên lo lắng: “Vương gia, người không sao chứ.”
Tay của Tiêu Cửu Uyên khẽ run, một lần nữa cầm trường thương xông lên, hắn đột nhiên nhớ ra một chuyện rất quan trọng.
Chuyện quan trọng nhất lúc này không phải là đánh nhau với Gia Cát Cẩn mà là đi cứu Vũ nhi.
Rốt cuộc bây giờ Vũ nhi thế nào, hắn hoàn toàn không biết.
Trong tay Vũ nhi có linh thú tùy thân, theo lý mà nói, cho dù nàng bị Gia Cát Cẩn nhốt lại thì chắc chắn sẽ thả ba con linh thú ra bí mật báo tin cho hắn.
Nhưng lần này không có tin tức gì cả.
Từ đó có thể thấy, chỉ sợ bây giờ Vũ nhi đã bị Gia Cát Cẩn dùng thuốc khống chế, nàng không còn ý thức hoặc đang bị ngủ mê mệt.
Cho nên không thể hạ lệnh cho ba con linh thú mật báo cho hắn.
Tiêu Cửu Uyên nghĩ đến đây trong lòng vô cùng giận dữ, hung hăng trừng mắt nhìn Gia Cát Cẩn.
Sau đó hắn liền nghĩ, nói không chừng Gia Cát Cẩn muốn kéo dài thời gian nên mới đánh nhau với hắn.
Chiếc xe ngựa mang theo Vũ nhi chắc chắn đã sớm trở về Nam Chiêu rồi.
Không được, hắn phải chặn chiếc xe ngựa đó lại.
Suy nghĩ này lóe lên trong đầu Tiêu Cửu Uyên, sau đó hắn thu trường thương lại, nhanh chóng quay người nhảy lên ngựa đồng thời dặn dò thuộc hạ ở phía sau: “Đi, lập tức đi cứu người.”
Đoàn người chạy thẳng về phía trước nhanh như một tia chớp.
Gia Cát Cẩn ở phía sau híp mắt nhìn đám người đang vội vã rời đi, gã khẽ cười rồi hạ lệnh: “Đi thôi, chúng ta trở về Nam Chiêu.”
Đoàn người tiếp tục đi thẳng về Nam Chiêu.
Ở phía trước, Tiêu Cửu Uyên dẫn theo thuộc hạ đuổi theo nhưng đáng tiếc là đuổi theo cả nửa ngày rồi mà không hề nhìn thấy chiếc xe ngựa nào khả nghi.
Sắc mặt Tiêu Cửu Uyên càng ngày càng khó coi, lệ khí trên người càng ngày càng nặng, tức giận nói không nên lời.
Đám thuộc hạ không ai dám nói gì.
Nhưng đã đuổi rất xa rồi mà vẫn không tìm thấy chiếc xe nào khả nghi, có phải là đã đi sai hướng rồi không.
Bạch Diệu cẩn thận mở miệng: “Vương gia, người bình tĩnh lại một chút, có phải là chúng ta đã đi sai hướng rồi không.”
Tiêu Cửu Uyên nghe thấy lời của Bạch Diệu liền kéo ngựa dừng lại.
Hắn quay người nhảy xuống ngựa, nghĩ đến tình cảnh hiện tại của Vũ nhi, hắn rất đau khổ, hận không thể giết chết tên Gia Cát Cẩn khốn kiếp kia.
Đó đúng là một tên vô liêm sỉ, đợi hắn tìm được Vũ nhi, nhất định sẽ giết chết Gia Cát Cẩn.
Tiêu Cửu Uyên nghĩ một lát rồi xoay người hít thật sâu, tự ra lệnh cho bản thân mình.
Bình tĩnh, hãy bình tĩnh, nghĩ lại xem, có điểm nào không ngờ tới, tại sao liều mạng đuổi theo mà vẫn không tìm thấy tung tích của Vũ nhi.
Nếu đúng là nàng ngồi trên xe ngựa trở về Nam Chiêu trước, theo lý mà nói bọn họ đã sớm phải đuổi kịp rồi.
Về Nam Chiêu chỉ có một con đường.
Khi Tiêu Cửu Uyên nghĩ đến một con đường, ánh mắt đột nhiên sáng lên.
Không đúng, về Nam Chiêu có hai con đường, ngoài đường bộ còn có đường thủy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...