Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Thái hậu bị dọa sợ đến nhảy dựng.

“Uyên nhi, làm sao vậy?”

“Mẫu hậu người liên hợp hoàng huynh gạt con có phải không?” 

Vẻ mặt thái hậu khó hiểu: “Ta làm chuyện gì gạt con?”

“Sáng nay trời vừa sáng, thái giám trong cung đi An thân vương phủ đón người, nói người bị bệnh, đón Vũ Nhi tiến cung trị bệnh cho người, nhưng hiện tại không thấy Vũ Nhi đâu, người lại ở đây bình tĩnh ăn sáng, chẳng lẽ đây không phải là một âm mưu sao? Là người cùng hoàng huynh liên hợp lại lừa Vũ Nhi, hiện tại nhất định Vũ nhi ở trong tay Nam Chiêu thái tử Gia Cát Cẩn.”

“Có phải như vậy không?” 

Nói xong lời cuối cùng, trong lòng Tiêu Cửu Uyên không khỏi lạnh lẽo.


Thái hậu nhìn thấy hắn như vậy, tự nhiên đau lòng, đồng thời bà ta cũng vô cùng tức giận.

“Uyên Nhi, ai gia không làm loại chuyện này.” 

Buổi sáng hoàng hậu đã chạy tới nói với bà ta, trong ngự hoa viên hoa nở rất nhiều, mời bà ta cùng đi dạo vườn hoa.

Hoàng hậu luôn bất hòa với bà ta, ngày hôm nay khó mà có được khuôn mặt tươi cười như vậy, bà ta giữ thể diện cho hoàng hậu, đi dạo vườn hoa cùng hoàng hậu.

Không ngờ hoàng đế và hoàng hậu cài một cái bẫy như vậy sau lung mình. 

Sau này chẳng những là Tiêu Cửu Uyên, đến cả thái hậu cũng tức giận muốn điên lên.

“Đồ đáng chết này, ta còn tưởng cô ta thật sự hiếu thuận, mới theo ta đi ngắm hoa, hóa ra lại tính kế ai gia.”

Thái hậu nói xong, nhìn Tiêu Cửu Uyên nói. 

“Ai gia căn bản không biết chuyện này, buổi sáng hoàng hậu chạy tới nói với ai gia, ngự hoa viên có rất nhiều hoa nở, vô cùng đẹp, mời ai gia đi trước ngự hoa viên ngắm hoa, con cũng biết, quan hệ của ta và hoàng tẩu con không tốt, ta lớn tuổi, không muốn cứ như vậy, liền cùng cô ta đi ngự hoa viên ngắm hoa.”

“Không ngờ bên này lại xảy ra chuyện như vậy, ai gia căn bản không biết chuyện Linh Nghi quận chúa tiến cung.”

Thái hậu nói xong, Tiêu Cửu Uyên nhìn thái hậu: “Mẫu hậu không lừa nhi thần chứ?” 

“Ta lừa con làm gì.”


Thái hậu nói chắc như đinh đóng cột: “Nếu ai gia biết việc này, tất nhiên sẽ ngăn cản hoàng huynh con.”

Thái hậu mới vừa nói xong, Tiêu Cửu Uyên liền quay đầu đi ra ngoài. 

Thái hậu vội vàng đứng dậy kêu lên: “Uyên Nhi, con đi đâu vậy?”

“Con đi tìm hoàng thượng, Vũ Nhi có phải bị Nam Chiêu thái tử Gia Cát Cẩn mang đi hay không, bổn vương muốn đi hỏi hoàng thượng, tuyệt đối sẽ không làm cho Nam Chiêu thái tử đưa nàng ấy về Nam Chiêu.”

Nếu như thật sự để Nam Chiêu thái tử đưa người về Nam Chiêu, hắn ta sẽ phải đua người quay lại, sẽ rất phiền phức đó. 

Tiêu Cửu Uyên còn chưa ra khỏi đại điện, ngoài cửa điện có người chặn đường hắn.

Người đến là hoàng đế.

Sắc mặt hoàng đế âm trầm nhìn Tiêu Cửu Uyên nói: “Đệ muốn gặp trẫm.” 


Tiêu Cửu Uyên nhìn thấy hoàng đế, trong nháy mắt quanh thân dâng lên hơi thở cuồng bạo, trong mắt lại tràn ngập hàn ý, hắn cắn răng nhìn hoàng đế: “Có phải huynh liên hợp với Nam Chiêu thái tử cài bẫy cùng, không phải bây giờ Vũ Nhi đang ở trong tay Nam Chiêu thái tử đấy chứ?”

Hoàng đế cũng không phủ nhận chuyện này, trầm giọng trả lời.

“Đúng vậy, là trẫm và Nam Chiêu thái tử liên thủ cài bẫy, trước đây trẫm đã nói với đệ, trẫm định cho Linh Nghi quận chúa gả cho Nam Chiêu thái tử, tiến hành chuyện liên hôn hai nước.” 

“Trẫm là hoàng đế, tự nhiên muốn theo đại cục, đệ thân là vương gia Đông Ly, thân vương thâm thụ phụ hoàng ban thưởng, trẫm hi vọng đệ cũng có thể suy nghĩ cho đại cục.”

Tiêu Cửu Uyên nghe hoàng đế đường hoàng nói xong, ngửa đầu lên trời hét lên một tiếng căm phẫn.

Sau đó con ngươi hắn đỏ đậm nhìn hoàng đế quát lạnh nói. 

“Câm miệng, ngươi bớt nói mấy lời quang minh chính đại đó đi. Chẳng lẽ ngươi cho rằng bổn vương là người ngu sao? Ngươi chẳng qua đang phòng bị ta, không muốn ta và An thân vương phủ liên hệ chặt chẽ với nhau mà thôi, ngươi vì phòng bị huynh đệ của chính mình, thà cho Linh Nghi quận chúa gả cho Nam Chiêu thái tử, ngươi thật đúng là hoàng huynh tốt của ta.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui