Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư
Bạch Diệu nghe xong thì nhanh chóng dặn dò người đi làm.
Trong xe ngựa, Vân Thiên Vũ khẽ nhấc tấm vải che, nhìn ra bên ngoài, nàng thấy Tiêu Cửu Uyên đang ngồi trên ngựa giống như một thiên thần.
Vân Thiên Vũ chợt nhớ đến một câu nói của Tử Hà tiên tử trong Tây du ký.
Ý trung nhân của ta là anh hùng cái thế, sẽ có một ngày hắn mặc kim giáp thánh y, chân đạp lên cầu vồng đến lấy ta.
Mặc dù Tiêu Cửu Uyên không phải là anh hùng cái thế trong mắt người khác, hắn cũng không có kim giáp thánh y, chân đạp cầu vồng.
Nhưng hắn là anh hùng đối với riêng nàng, lúc nàng cần hắn sẽ luôn có mặt ở bên cạnh nàng.
Vân Thiên Vũ thò mặt qua cửa xe nhìn ra bên ngoài, khuôn mặt nàng tươi cười nhìn về phía Tiêu Cửu Uyên.
Dung mạo xinh đẹp của nàng khiến trái tim Tiêu Cửu Uyên mềm nhũn, không nhịn được nói: “Vũ nhi, nàng đang nghĩ gì, trông cứ như một kẻ ngốc vậy.”
Vân Thiên Vũ lập tức lườm hắn, vừa nghĩ hắn là anh hùng của nàng, vậy mà hắn lại nói nàng là kẻ ngốc: “Huynh mới là kẻ ngốc.”
Tiêu Cửu Uyên cười rạng rỡ: “Đúng, ta là kẻ ngốc lớn còn nàng là kẻ ngốc nhỏ, chúng ta là một cặp trời sinh.”
Khóe miệng Vân Thiên Vũ hơi cong lên.
Những lời này chỉ có hắn tự mình dám nói, nếu người khác dám nói hắn là kẻ ngốc thì cứ chờ mà xem, toàn gia không bị diệt mới là lạ.
“Huynh ngồi vào trong xe ngựa đi, ta có chuyện muốn nói với huynh.” Vân Thiên Vũ muốn nói với Tiêu Cửu về chuyện của công chúa Nam Chiêu, công chúa Nam Chiêu chính là Vân Thiên Tuyết của phủ Vĩnh Ninh hầu, đây là chuyện chắc chắn.
Nếu nữ nhân này là Vân Thiên Tuyết thì nàng sẽ không tha cho nàng ta.
Bởi vì nữ nhân này năm lần bảy lượt chạy đến tính kế nàng, nếu không diệt trừ nàng ta thì sau này sẽ còn nhiều phiền phức.
Ở phía bên ngoài, Tiêu Cửu Uyên vừa nghe thấy lời của Vân Thiên Vũ liền nhảy vào trong xe ngựa.
Xe ngựa tiếp tục đi.
Thuộc hạ của phủ Ly thân vương ở phía sau nhớ lại những lời vương gia nói trước đây, mặt mũi người nào cũng tối sầm lại.
Vương gia, đừng có công khai ân ái như thế có được không? Tốt xấu gì cũng nên nhớ đến những kẻ độc thân như chúng ta chứ.
Tiêu Cửu Uyên không hề để ý đến những người này, hắn ngồi trong xe, nhìn Vân Thiên Vũ cười.
Ánh mắt tha thiết không nói lên lời, vô cùng nóng bỏng.
Vân Thiên Vũ bị hắn nhìn chằm chằm liền vô thức ngồi lùi về phía sau.
Sao ánh mắt của hắn nhìn nàng giống như sói vậy.
Nhưng trong xe ngựa chỉ lớn như thế thôi, nàng di chuyển một chút thì hai người vẫn ngồi gần nhau như cũ.
Tiêu Cửu Uyên đưa hai tay ra ôm nàng vào lòng, sau đó mạnh mẽ hôn lên đôi môi của nàng, giọng nói trầm ấm của hắn vang lên bên tai nàng: “Có phải là nhớ ta rồi không?”
Hắn nói xong liền cắn nhẹ vào vành tai của Vân Thiên Vũ.
Người Vân Thiên Vũ khẽ run, nàng liền kêu lên một tiếng.
Nhưng Tiêu Cửu Uyên không buông nàng ra, vẫn ngậm chặt vành tai của nàng.
Cảm xúc từng đợt dâng trào khiến tứ chi nàng giãn ra.
Vân Thiên Vũ vô thức rên lên khe khẽ, âm thanh này giống như đang khiêu chiến với lý trí của Tiêu Cửu Uyên, hắn không thể kiềm chế được lửa tình đang trào dâng nên ngậm hết cả vành tai nhỏ xinh của Vân Thiên Vũ.
Hắn phát hiện khi hắn ngậm vành tai của Vân Thiên Vũ khiến nàng phản ứng rất mãnh liệt.
Vân Thiên Vũ bị hắn trêu chọc liền đưa tay ôm lấy cổ hắn, hôn lên đôi môi hắn, hai người hôn nhau triền miên không dứt.
Đây là lần đầu tiên Vân Thiên Vũ đáp lại Tiêu Cửu Uyên.
Tiêu Cửu Uyên hết sức vui vẻ, phối hợp nhịp nhàng với nàng.
Lần này hắn để cho Vân Thiên Vũ hoàn toàn chủ động, mặc dù kỹ thuật hôn của nàng còn chưa tốt nhưng lại khiến cho toàn thân của Tiêu Cửu Uyên trở nên căng cứng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...