Vân Thiên Vũ chỉ thấy tim đập rất nhanh, thình thịch thình thịch, đôi môi mát rượi của Tiêu Cửu Uyên khi hôn có cảm giác như có điện khiến cả người nàng hoàn toàn tê dại.
Tiêu Cửu Uyên hôn nàng, cảm thấy thế giới này thật tốt đẹp, vui sướng như sắp bay lên mây.
Hắn ôm chặt nàng, càng hôn càng sâu, hơi thở càng lúc càng gấp gáp.
Cuối cùng hắn không dám hôn nữa, hắn sợ bản thân không thể kiềm chế được, thật ra bây giờ hắn cũng đã hơi mất kiềm chế: “Vũ nhi, đợi giải quyết xong chuyện của Nam Chiêu, chúng ta lập tức thành thân, bổn vương không chờ được mà muốn đón nàng về phủ Ly thân vương.”
Tiêu Cửu Uyên vừa thở dốc vừa giúp Vân Thiên Vũ sửa sang lại y phục, đầu tóc.
Vân Thiên Vũ hai má đỏ hồng không nói nên lời, thở hổn hển, cũng không phản đối.
Đúng lúc này, xe ngựa bị xa phu đột ngột kéo dừng lại.
Vân Thiên Vũ nghiêng người, lại lần nữa ở trong lòng Tiêu Cửu Uyên.
Tiêu Cửu Uyên đưa tay ôm lấy nàng, tức giận nói thị vệ ở bên ngoài: “Đánh xe ngựa kiểu gì thế, đánh xe mà cũng làm không xong.”
Hắn nói xong liền hỏi Vân Thiên Vũ: “Vũ nhi, nàng không sao chứ?”
Vân Thiên Vũ lắc đầu, tỏ ý bản thân không sao.
Thị vệ ở bên ngoài sắc mặt trắng bệch, vội vàng bẩm báo: “Vương gia, là có thái giám lao tới chặn xe ngựa, cho nên thuộc hạ mới đột ngột dừng xe.”
“Là tên nào cản xe lại?”
Tiêu Cửu Uyên tức giận hỏi, thị vệ liền bẩm báo: “Là thái giám trong cung thái hậu nương nương phái tới.”
Thị vệ vừa bẩm báo xong, tên thái giám ở bên ngoài vội vàng nói: “Vương gia, thái hậu nương nương muốn mời vương gia vào cung của người một chuyến, người có lời muốn nói với vương gia.”
Tiêu Cửu Uyên khẽ nhướn mày, không cần nghĩ hắn cũng biết mẫu hậu tìm hắn vì chuyện gì, còn không phải là vì chuyện của công chúa Nam Chiêu hay sao.
Tiêu Cửu Uyên vốn không muốn để ý tới nhưng Vân Thiên Vũ khuyên nhủ: “Nếu thái hậu nương nương tìm huynh thì huynh đi xem thử đi.”
Bây giờ Tiêu Cửu Uyên đang đưa nàng về phủ An thân vương, nếu hắn không đi gặp thái hậu, chỉ sợ món nợ này thái hậu sẽ tính lên đầu của nàng.
Sau này nếu nàng gả cho Tiêu Cửu Uyên, đương nhiên không muốn bất hòa với thái hậu.
Tiêu Cửu Uyên nghe xong lời của Vân Thiên Vũ nói, cuối cùng cũng gật đầu: “Được rồi.”
Sau khi đồng ý, hắn dặn dò xa phu đánh xe ở bên ngoài: “Đưa Linh Nghi quận chúa về phủ An thân vương đi, nếu còn kinh động Linh Nghi quận chúa một lần nữa, xem ta có lột da của ngươi không.”
“Vâng.” Sắc mặt thị vệ hơi táí lại.
Sau khi sắp xếp xong Tiêu Cửu Uyên nhìn về phía Vân Thiên Vũ nói: “Vũ nhi, vì lúc nãy ở trước đại điện, ta đã đắc tội sứ thần Nam Chiêu, ta sợ bọn họ trút giận lên nàng, cho nên ta định cho Hắc Diệu mang theo vài tên thuộc hạ đến bảo vệ nàng.”
Đây là hắn đang bàn bạc với Vân Thiên Vũ, Vân Thiên Vũ rất vui vì hành động của hắn.
Nhưng bên cạnh nàng có linh thú, còn có cả Ảnh Tử nên cũng không sợ người của Nam Chiêu.
“Bên cạnh ta có người rồi.”
“Không được, ta rất lo lắng, nhỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tên thái tử Nam Chiêu kia cũng không phải ăn không ngồi rồi, ta nghi ngờ tất cả những chuyện mà công chúa làm đều là thủ đoạn nham hiểm của thái tử.”
Vân Thiên Vũ nghe xong lời của Tiêu Cửu Uyên, nhớ lại vẻ mặt thái tử Gia Cát Cẩn của Nam Chiêu lúc nhìn nàng, vẻ mặt đó khiến nàng vô cùng khó chịu.
“Được rồi.” Vân Thiên Vũ đồng ý.
Đây là sự quan tâm mà Tiêu Cửu Uyên dành cho nàng, nếu nàng không đồng ý, hắn nhất định sẽ lo lắng, chẳng thà là đồng ý.
Dù sao bên cạnh có nhiều người bảo vệ cũng không phải là chuyện xấu.
“Vậy thì ta yên tâm rồi.” Tiêu Cửu Uyên thở phào nhẹ nhõm, hắn còn sợ Vũ nhi không đồng ý, xem ra bây giờ Vũ nhi của hắn là một nữ tử rất biết điều.
Chẳng qua là bề ngoài lạnh lùng thôi.
Nhưng chỉ một mình hắn biết nàng trong nóng ngoài lạnh là được rồi.
Tiêu Cửu Uyên vui mừng nghĩ rồi đưa tay ra ôm lấy Vân Thiên Vũ hôn một cái thật mạnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...