Tiêu Dạ Thần thấy bọn họ đi cũng chầm chậm đi theo sau.
Diệp Gia nhanh chóng đi theo Tiêu Dạ Thần.
Trong đại điện ở phía sau, mọi người lại bắt đầu bàn tán, chuyện được nhắc đến nhiều nhất là Vân Thiên Vũ là thần y, không ngờ một nữ tử trẻ tuổi như vậy lại là thần y nổi danh thiên hạ, thật quá lợi hại.
Sau này bọn họ nhất định không được đắc tội với nữ nhân này, nếu người trong gia tộc mắc trọng bệnh còn có thể mời nàng đến cứu mạng.
Người trong điện ngoài nói về y thuật của Vân Thiên Vũ thì còn nhắc đến công chúa của Nam Chiêu.
Bởi vì những lời vừa nãy của Vân Thiên Vũ nên các vị đại thần có thái độ nghi ngờ đối với chuyện công chúa Nam Chiêu đến Đông Ly quốc lần này.
Mọi người đều đoán xem Nam Chiêu muốn làm gì.
Nhưng nhất thời đoán không ra, mọi người cũng lười phải đoán nên lần lượt xuất cung.
Cung yến chỉ hôn tối nay lại không giải quyết được gì.
Mọi người không khỏi thở dài, hôn sự này thật là khó hạ chỉ.
Không nói hạ chỉ cho hôn sự công chúa Nam Chiêu khó mà cả việc chính phi của hai vương gia cũng khó hạ chỉ.
Trên đường trong cung, xe ngựa của phủ Ly thân vương chạy thẳng ra ngoài.
Trong xe ngựa là Tiêu Cửu Uyên đang ngồi thong dong, khuôn mặt của Tiêu Cửu Uyên tuấn mỹ không sao tả xiết, đôi mắt tràn đầy vẻ cưng chiều, hắn nhìn Vân Thiên Vũ nói: “Vốn dĩ ta không muốn nói ra mối quan hệ của chúng ta sớm như vậy, nhưng công chúa của Nam Chiêu hỏi ta, nếu ta không trả lời thì chính là phủ nhận tình cảm đối với nàng, cho nên ta mới nói ra mối quan hệ của chúng ta ở trước đại điện, Vũ nhi sẽ không trách ta chứ.”
Vân Thiên Vũ lắc đầu, nàng không phải loại người hay để bụng, nếu đã thích hắn rồi thì cũng không muốn che dấu tình cảm của mình.
Trước đây sở dĩ nàng không đồng ý cho Tiêu Cửu Uyên đến phủ An thân vương cầu thân vì cảm thấy mối quan hệ của hai người tiến triển quá nhanh, khiến nàng cảm thấy không chân thực.
Nhưng vừa nãy, khi Tiêu Cửu Uyên ở trước đại điện nói rằng cả đời chỉ muốn lấy một mình nàng, sẽ không lấy thêm bất cứ ai.
Trái tim nàng bỗng mềm nhũn, vô cùng bối rối, nàng bằng lòng tin tưởng hắn, bằng lòng đi cùng hắn suốt quãng đời còn lại.
“Ta không trách huynh, nếu chuyện đã đến nước này thì cứ thuận theo tự nhiên là được.”
Tâm trạng của Tiêu Cửu Uyên càng vui vẻ, đôi mắt đen sáng lấp lánh, hởi thở nóng bỏng, hắn nhìn Vân Thiên Vũ nói: “Đợi chuyện của Nam Chiêu kết thúc, ta sẽ đến phủ An thân vương cầu thân.”
“Ta sợ Hoàng Thượng không đồng ý chuyện này.” Vân Thiên Vũ nghĩ đến vẻ mặt của hoàng thượng lúc nãy, chỉ sợ hoàng thượng không dễ dàng đồng ý hôn sự này.
Tiêu Cửu Uyên không hề để ý tới hoàng đế, hắn cuồng vọng nói: “Chuyện này không cần Vũ nhi phải lao tâm, ta nhất định sẽ nghĩ cách khiến huynh ấy đồng ý.”
Hắn nói xong rồi đưa tay ra nắm chặt lấy tay của Vân Thiên Vũ: “Vũ nhi, bây giờ ta rất vui vẻ, cảm ơn nàng đã không vì những chuyện trước kia ta làm mà thẳng thừng phủ nhận tình cảm của ta, hãy tin ta, sau này ta cả đời sẽ không phụ nàng, cả đời sẽ yêu thương sủng ái nàng.”
Vân Thiên Vũ khẽ cười, vừa cười liền giống như bông hoa đang nở.
Nàng rất ít cười, nhưng khi cười lên thì thanh thoát như bông hoa đang nở rộ, khiến người khác cảm thấy tâm trạng dễ chịu hơn rất nhiều, hơi thở trong không khí dường như cũng tốt đẹp hơn.
Tiêu Cửu Uyên nhìn nàng chằm chằm, đưa tay mạnh mẽ ôm lấy nàng, sau đó cúi người hung hăng hôn lên đôi môi của Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ liền ngẩn người, hắn thật quá bá đạo.
Không thèm hỏi một tiếng đã hôn rồi.
Nhưng nụ hôn của Tiêu Cửu Uyên không hề thô bạo, mặc dù hắn hành động mạnh mẽ nhưng nụ hôn lại vô cùng dịu dàng tính tế, dường như nàng là bảo bối của hắn vậy.
Hắn nhẹ nhàng hôn lên đôi môi của Vân Thiên Vũ, lúc đầu Vân Thiên Vũ thấy không quen nhưng rất nhanh đã bị hắn khơi gợi cảm xúc, cả thể xác và tinh thần đều rơi vào trong nụ hôn đó.
Hai người thân mật hôn một lúc lâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...