Vân Thiên Vũ vô cùng ghét ánh mắt của nam nhân này, lạnh lùng liếc mắt lườm gã một cái, sau đó không nhìn gã nữa.
Trong đại điện, Nam Chiêu công chúa nghe thấy mấy câu nói của Vân Thiên Vũ, khiến bản thân trở nên bất nghĩa, trong lòng không khỏi nảy sinh tức giận, đôi mắt nàng ta tràn đầy đau khổ nói: "Không ngờ Nam Chiêu ta có ý tốt đến bàn về hòa bình giữa hai nước, cuối cùng lại bị Đông Ly quốc xuyên tạc như thế. Chiêu Hoa ta miệng lưỡi vụng về, sẽ không nói ra nhưng lời khua môi múa mép, Chiêu Hoa ta chỉ có thể lấy cái chết chứng minh Nam Chiêu ta là thật tâm thật ý muốn hai nước hòa bình."
Chiêu Hoa công chúa vừa dứt lời liền xoay người chạy tới đụng vào cây cột ở giữa đại điện.
Động tác này của nàng ta trái lại dọa mọi người sợ hãi, mọi người theo bản năng kêu lên: "A."
Tiêu Cửu Uyên ở một góc đại điện đột nhiên đưa tay ra, một đạo linh khí bay thẳng tới, trực tiếp làm Nam Chiêu công chúa nghiêng về một phía đại điện.
Đầu nàng đụng mạnh xuống sàn nhà trong điện, mạnh đến nỗi đầu còn chảy máu.
Nhưng cũng không có trở ngại gì, Chiêu Hoa công chúa tựa hồ bị kích động cho nên hôn mê rồi.
Trong điện nhất thời hỗn loạn.
Sứ thần của Nam Chiêu tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Cửu Uyên, sau đó mọi người đứng dậy, chắp tay nhìn hoàng đế ở trên cao nói: "Cáo từ."
Hoàng đế vừa nhìn thấy cục diện này, thật sự là chuyện tốt biến thành chuyện xấu, trong lòng vô cùng tức giận, nhanh chóng bảo Hoài vương Tiêu Thiên Nghiêu trước tiên bố trí cho sứ thần của Nam Chiêu ở trong hành cung. Về chuyện liên hôn giữa hai nước để sau rồi nói.
Sứ thần của Nam Chiêu nhanh chóng rời khỏi, Tiêu Cửu Uyên ở phía sau còn hừ lạnh nói: "Đây chính là người vì hòa bình hai nước sao? Một lời không hợp liền tìm cái chết, chẳng lẽ nàng ta không lo lắng nàng ta chết rồi, hai nước sẽ rơi vào chiến tranh sao?"
Tiêu Cửu Uyên khiến mọi người trong đại điện suy nghĩ lại.
Nam Chiêu công chúa dường như cũng không tốt như lời đồn.
Trong đại điện, đợi đến khi sứ thần của Nam Chiêu đi rồi, hoàng đế ở trên cao xoay người tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Cửu Uyên: "Tiêu Cửu Uyên, nếu như hòa bình hai nước sụp đổ, trẫm tuyệt đối sẽ không để yên như vậy."
Hoàng đế nói xong dẫn người rời đi.
Hoàng hậu và đám người thái hậu cũng rời đi.
Trong đại điện, không ít người phóng đến chỗ Vân Thiên Vũ, sau đó vẻ mặt mọi người nịnh bợ nhìn Vân Thiên Vũ, muốn tạo quan hệ với nàng.
Như vậy sau này bọn họ bị bệnh thì có thể mời Linh Nghi quận chúa ra tay cứu giúp.
Tiêu Cửu Uyên nhìn thấy tất cả mọi người xung quanh đều vây quanh Vân Thiên Vũ, trên người lập tức tỏa ra hàn khí, đôi mắt hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người đó.
Đừng tưởng rằng hắn nhìn không ra, ở trong đó có không ít người lại còn có suy nghĩ muốn lấy Vũ nhi làm vợ, nằm mơ đi.
Tiêu Cửu Uyên sải bước từ bên ngoài đi tới chỗ đám người đó.
Lúc trước tất cả đại thần vây quanh người Vân Thiên Vũ đều sợ tới mức lùi lại phía sau, đám người đó tự động nhường đường, khuôn mặt Tiêu Cửu Uyên lạnh lùng sa sầm đi thẳng đến trước mặt Vân Thiên Vũ.
Lúc hắn đi đến trước mặt Vân Thiên Vũ, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên vẻ dịu dàng, đôi mắt cũng đầy cưng chiều.
Hắn đưa tay ra bá đạo ở trước mặt mọi người kéo tay Vân Thiên Vũ nói: "Vũ nhi, cung yến kết thúc rồi, ta đưa nàng về An thân vương phủ."
“Được.”
Vân Thiên Vũ không từ chối, vốn nàng không muốn để mọi người biết mối quan hệ giữa nàng và Tiêu Cửu Uyên sớm như vậy.
Nhưng bởi vì đoàn sứ thần của Nam Chiêu đã khiến quan hệ của bọn họ sớm bị bại lộ. Hiện tại nếu như đã bị bại lộ rồi, nàng cũng không cần phải trốn tránh nữa.
Thái độ của Vân Thiên Vũ khiến trong lòng Tiêu Cửu Uyên rất vui vẻ, tâm trạng vô cùng sung sướng, khuôn mặt tràn đầy ý cười.
Hắn kéo Vân Thiên Vũ đi thẳng ra ngoài đại điện, tất nhiên không có người nào còn dám chạy lại góp vui nữa.
Mọi người đưa mắt nhìn hai người họ rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...