Vân Thiên Vũ hơi hơi nhướng mày, nghiêng đầu nhìn qua, quả thật nhìn thấy ở giữa đại điện, Chiêu Hoa công chúa uyển chuyển khiêu vũ, mỗi lần trượt xoay vòng, ánh mắt của nàng ta đều sẽ bất giác hướng về phía Tiêu Cửu Uyên.
Chẳng lẽ nàng thật sự nhìn trúng Tiêu Cửu Uyên sao.
Tâm tình Vân Thiên Vũ đột nhiên trầm xuống, tuy rằng nàng biết Tiêu Cửu Uyên sẽ không lấy Chiêu Hoa công chúa, nhưng khi nãy hoàng đế có nói, cho dù Chiêu Hoa công chúa chọn trúng ai cũng sẽ ban thánh chỉ chỉ hôn cho người đó.
Nếu vậy, Tiêu Cửu Uyên không đồng ý với cuộc hôn nhân này thì chính là kháng chỉ.
Trước kia hắn cũng từng chống lại ý chỉ của hoàng thượng, nếu bây giờ vẫn tiếp tục làm thế, chỉ e là hoàng đế sẽ rất phật lòng.
Vân Thiên Vũ đang nghĩ ngợi thì đột nhiên cảm nhận được trên đại điện có kẻ đang nhìn chằm chằm vào nàng.
Nàng vội ngẩng đầu nhìn, đối diện nàng là Nam Chiêu thái tử Gia Cát Cẩn đang híp đánh giá nàng.
Trong ánh mắt đen thâm thúy của gã ẩn chứa một tia soi mói muốn tìm ra sự thật.
Vân Thiên Vũ kỳ quái nhíu mày, Nam Chiêu thái tử này vì sao lại nhìn chằm chằm vào nàng.
Nhưng Vân Thiên Vũ lười để ý gã, hơn nữa trực giác cho nàng thấy, Nam Chiêu thái tử nhìn chằm chằm nàng như vậy là bởi vì y biết được tin tức.
Người Tiêu Cửu Uyên thích là nàng, mà muội muội gã lại muốn gả cho Tiêu Cửu Uyên, cho nên gã muốn đánh giá một chút xem nàng là người như thế nào thôi.
Vân Thiên Vũ vừa nghĩ xong thì bài múa của Nam Chiêu công chúa cũng vừa kết thúc.
Trong điện vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Gia Cát Cẩn hơi cúi người, hành lễ lui ra.
Chiêu Hoa công chúa còn chưa kịp lui xuống thì hoàng đế trên đại điện đã gọi nàng ta lại.
“Chiêu Hoa công chúa múa đẹp tuyệt vời, thật khiến trẫm mãn nhãn, trẫm nghe nói Chiêu Hoa công chúa cầm kỳ thư họa tinh thông mọi thứ, không biết Chiêu Hoa công chúa có bằng lòng biểu diễn tài nghệ cho chúng ta xem không, để chúng ta thưởng thức một chút phong thái của Nam Chiêu quốc.”
Hoàng đế đã mở lời, Chiêu Hoa công chúa đương nhiên sẽ không cự tuyệt, nàng ta uyển chuyển mềm mại mà chậm rãi lên tiếng.
“Nếu hoàng đế bệ hạ đã mở lời, Chiêu Hoa sao có thể từ chối.”
Nàng nói xong thì suy nghĩ một chút rồi lại tiếp lời: “Vậy Chiêu Hoa sẽ biểu diễn một khúc cầm kỹ cho các vị nghe, khúc nhạc này mang tên thập diện mai phục.”
Thập diện mai phục?
Mọi người trong điện nháy mắt liền bắt đầu sôi nổi bàn tán.
Khúc nhạc này vừa nói tên đã có một loại cảm giác bồi hồi, vô cùng lợi hại rồi.
Trong mắt mỗi người đều là những ánh nhìn chờ mong.
Tỳ nữ của Chiêu Hoa công chúa nhanh chóng ôm một cây đàn ra, sắp xếp ổn thỏa rồi đỡ công chúa của mình ngồi xuống đánh đàn.
Tiếng đàn lập tức vang lên trong đại điện.
Khi tiếng đàn vừa cất lên, không khi vui sướng trong đại điện khi nãy tự nhiên biến mất, trong nháy mắt mọi người như bị tiếng đàn ấy kéo vào một gian phòng tối tăm chật hẹp, khiến người hít thở không thông, tâm trạng thấp thỏm bất an, tim cũng vô thức cũng đập dồn dập.
Dường như trước mắt mọi người hiện lên một bức tranh với hình ảnh kẻ thù bao vây khắp nơi, đuổi tận giết tuyệt.
Sát khí vô cớ từ bốn phương tám hướng bao vây chính điện.
Lúc này mọi người còn ngỡ nhìn thấy kẻ bị đuổi giết trong bức tranh kia chính là mình, bọn họ đang liều chết giãy giụa, đau khổ đào thoát, tính mạng trong thế ngàn cân treo sợi tóc, nguy hiểm muôn trùng.
Trong đại điện, tiếng đàn cứ vang lên dồn dập, điệu khúc trở nên càng lúc càng nhanh, tựa như thiên quân vạn mã vây quanh, một loại cảm giác nôn nao đến cháy ruột gan đang gắt gao bóp chặt lấy cổ họng của mọi người.
Ngay lúc đó, tinh một tiếng, tiếng đàn đột nhiên im bặt.
Trong đại điện, mọi người thật lâu mới có thể bình tâm lại được, bọn họ cảm nhận được một sự gấp gáp nguy nan bên trong tiếng đàn ấy.
Nhưng cảm giác này lại vô cùng kích thích khẩn trương, hoàn toàn bất đồng so với những khúc đàn uyển chuyển mềm mại, phong hoa tuyết nguyệt mà bọn họ thường được nghe.
Khúc đàn này quá lợi hại.
Trong đại điện, hoàng đế là người đầu tiên vỗ tay, sau đó cả điện như sấm vỗ tay theo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...