Vân Thiên Vũ hiểu rất rõ cách làm người của Tiêu Cửu Uyên.
Nếu hắn đã nói vậy, đó chính là ý nghĩ chân thật nhất từ tận đáy lòng, nếu không, hắn sẽ không thèm nói.
Nghĩ xong, Vân Thiên Vũ khẽ cười: "Là ta suy nghĩ linh tinh."
Nàng đưa tay nhận miếng dứa trong tay Tiêu Cửu Uyên, khẽ cắn một miếng, thật sự rất ngọt.
Tiêu Cửu Uyên vươn tay kéo bàn tay khác của nàng nghiêm túc nói.
"Vũ Nhi, sau khi về kinh, ta sẽ qua phủ An thân vương gặp lão vương thúc cầu hôn, nàng thấy thế nào?"
Hắn muốn cưới nàng về phủ Ly thân vương để cưng chiều.
Vân Thiên Vũ ngẩn ra một chút, sau đó lắc đầu.
"Không."
Tiêu Cửu Uyên bắt đầu lo lắng, ngẩng đầu nhìn nàng.
Vũ Nhi không muốn gả cho hắn ư? Vì lúc trước hắn gây tổn thương quá lớn cho nàng, nên nàng không dám gả ư?
Tiêu Cửu Uyên đang nghĩ ngợi, Vân Thiên Vũ khẽ nhướng mày nói.
"Tiêu Cửu Uyên, quá nhanh, lúc trước ta kiên quyết muốn hủy hôn với người, bây giờ đxã nói muốn gả cho người nhanh vậy, nói vậy, ta không còn mặt mũi gặp ai, cho nên chờ một chút đi."
Vân Thiên Vũ nói xong, bất đắc dĩ đưa tay vỗ đầu.
Đối với kết quả như vậy, nàng cũng không biết làm sao.
Tiêu Cửu Uyên nghe nàng nói xong, hơi sửng sốt, cuối cùng lại nở nụ cười.
Vậy là Vũ Nhi đồng ý, nàng chỉ ngại quá nhanh, bản thân không xuống nước được thôi.
Trên thực tế nàng đã đồng ý để sau này hắn tới phủ An thân vương cầu hôn.
"Được, nghe nàng, cái gì cũng nghe nàng."
Hai người nói xong lại nở nụ cười vui vẻ.
Trong xe tràn ngập hơi thở ngọt ngào, hơi thở như vậy thủ hạ tiên phong của phủ Ly thân vương và phủ An thân vương đều cảm nhận được.
Mọi người âm thầm vui vẻ trong lòng.
Bởi vì nếu hai vương phủ kết hợp, không thể nghi ngờ sau này bọn họ sẽ thành quan hệ chắc chắn như là tường đồng vách sắt.
Nếu hoàng đế lại muốn động vào phủ An thân vương, tuyệt đối không có khả năng.
Quận chúa sẽ không để bọn họ động.
Cho nên đối với kết quả như vậy, người phủ Ly thân vương và phủ An thân vương đều thấy rất vui mừng.
Dọc theo đường đi, quan hệ hai người Vân Thiên Vũ và Tiêu Cửu Uyên càng hòa hợp, ở chung càng hài hòa.
Mà hai người bọn họ ở chung hài hòa, quan hệ hai người Tiêu Dạ Thần và Diệp Gia, rõ ràng có chút cứng đờ không tự nhiên.
Không được tự nhiên như vậy, cả Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ cũng nhìn ra.
Tiêu Cửu Uyên liếc mắt nhìn Vân Thiên Vũ: "Hai người kia có chuyện gì thế? Cứ có cảm giác kỳ lạ."
"Ta cũng cảm thấy không bình thường, chiều nay, người đừng ngồi trong xe ngựa, ta và biểu tỷ ngồi chung một xe, ta hỏi nàng một chút."
Tiêu Cửu Uyên nghe Vân Thiên Vũ nói xong, lập tức không vui.
Hiện tại quan hệ giữa hắn và Vũ Mao đang tốt, hắn không muốn ngồi tách nàng ra.
Nhưng thấy ánh mắt Vân Thiên Vũ nhìn hắn sâu kín, Tiêu Cửu Uyên chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Lúc chiều, khó có khi thấy Tiêu Cửu Uyên ngồi xe ngựa mình về kinh.
Mà Diệp Gia ngồi xe ngựa Vân Thiên Vũ.
Trong xe ngựa, Vân Thiên Vũ nhìn Diệp Gia, nửa ngày cũng không hé miệng.
Diệp Gia thấy có chút không hiểu được, giơ tay sờ lên mặt mình: "Vũ Mao, sao vậy?"
"Muội muốn hỏi tỷ một chút, tỷ và Tiêu Dạ Thần sao thế, sao muội cảm thấy hai người có chút kỳ lạ, không phải lúc trước ở Lăng Vân tông vẫn tốt ư?"
Mặt Diệp Gia cứng đờ, vội lắc đầu phủ nhận: "Không có, ta với hắn vẫn bình thường."
Vân Thiên Vũ không tin, nhìn Diệp Gia khẳng định nói: "Chắc chắn giữa hai người có chuyện, chẳng lẽ là Tiêu Dạ Thần bắt nạt tỷ?"
Vân Thiên Vũ nói tới chuyện này, vẻ mặt nghiêm túc, nếu mà như vậy, nàng sẽ làm chủ cho biểu tỷ, để Tiêu Dạ Thần cưới tỷ ấy."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...