Vân Thiên Vũ nhíu mày suy nghĩ một chút rồi nói.
“Như vậy ta sẽ phái một nhóm người ở lại oanh tạc nhị phong, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, ngũ phong ở ngoài sẽ lên thiên phong, đám người Diệp Thu Loan chắc chắn sẽ qua đây. Đợi bọn họ đến đây chúng ta sẽ lên thiên phong cứu người.”
“Tuy cứu người rất dễ, nhưng đệ tử ngũ phong rất nhiều, làm sao để sắp xếp đây.”
Đây mới là vấn đề khiến người ta đau đầu.
“Bây giờ ta sẽ đi hỏi bọn họ, xem bọn họ có bằng lòng gia nhập với chúng ta cùng nhau diệt Lăng Vân Tông không, nếu bằng lòng ta sẽ để bọn họ gia nhập, nếu không bằng lòng, ta sẽ tiễn bọn họ đến thiên phong để bọn họ tránh sang sơn phong.”
“Thật ra Quỷ Vương Phong này có chín chín tám mươi mốt phong, nhưng Lăng Vân tông chẳng qua chỉ chiếm được vài phong, cho dù bọn họ có muốn lục soát cũng rất khó.”
Sau khi Mộc Thanh Nhiêu nói xong, Vân Thiên Vũ cũng nghĩ đến vấn đề này, cuối cùng cùng với Tiêu Cửu Uyên sắp xếp cho một nhóm thuộc hạ ở lại oanh tạc nhị phong.
Những người khác mau chóng rút lui khỏi nhị phong, đi thẳng đến thiên phong bên ngoài ngũ đỉnh.
Đến lúc bọn họ lên đến thiên phong, trong nhị phong vang lên tiếng oanh tạc không ngừng.
Những thứ này đều do trước kia Vân Thiên Vũ luyện địa lôi đưa cho những thủ hạ, bảo bọn họ dùng linh lực để ném chúng ra xa rồi chúng sẽ nổ tung.
Từ lúc đó, nhị phong vang lên tiếng nổ không ngừng, dường như cả ngọn núi đều bị san bằng.
Tất cả đệ tử Lăng Vân tông ở trên sân thượng thiên phong giật nảy mình, ai nấy đều ngẩng đầu nhìn về phía nhị phong.
Ngọn lửa chọc trời cho thấy nhị phong đã xảy ra chuyện.
Sắc mặt Diệp Thu Loan rất khó coi, phong chủ nhất phong Mộ Lãnh Khê nhanh chóng tiến lên nói.
“Sư phó, hình như nhị phong xảy ra chuyện rồi, có cần thuộc hạ qua đó xem tình hình không?”
Diệp Thu Loan suy nghĩ một lúc, xoay người đứng dậy, mở miệng nói: “Đi, cùng đi xem xem.”
Diệp Thu Loan đi thẳng đến nhị phong, Mộ Lãnh Khê nhìn những đệ tử của ngũ phong bị bắt ở sau lưng, căn dặn mọi người trông coi cẩn thận.
Diệp Thu Loan vừa đi.
Vân Thiên Vũ liền muốn hạ lệnh cho thủ hạ đi cứu đệ tử ngũ phong.
Mặc dù có người trông coi nhưng bọn họ đã có cách đối phó.
Nhưng Tiêu Cửu Uyên đưa tay ra giữ chặt nàng, không cho động đậy, sau đó cúi người nói thầm vào tai nàng.
“Đừng động đậy, ta chắc chắn Diệp Thu Loan vẫn chưa đi, bà ta đã đoán được đây là kế điệu hổ ly sơn của chúng ta.”
“Cho nên chúng ta nên án binh bất động, chờ đợi.”
Vân Thiên Vũ nghĩ đến vấn đề này, nên không hành động nữa.
Chỉ là Tiêu Cửu Uyên bá đạo ôm chặt cả người nàng trong vòng tay.
Tư thế này quá mờ ám rồi, mặt Thiên Vũ đỏ lên.
Tiêu Cửu Uyên thấy nàng đỏ mặt, trong lòng cảm thấy rất mềm mại nhưng vẫn vờ như không biết.
“Vũ nhi, muội làm sao vậy, mặt muội hình như hơi đỏ.”
Vân Thiên Vũ vội ngước mắt lên, liền nhìn Tiêu Cửu Uyên đang cười xấu xa, rõ ràng là đang cười nàng.
Vân Thiên Vũ giãy dụa muốn tránh ra khỏi lòng hắn.
Chỉ là vừa động đậy Tiêu Cửu Uyên đã thở dài một tiếng: “Đừng động đậy, có người đến rồi.”
Hai người mau chóng nhìn sang, quả nhiên thấy Diệp Thu Loan và Mộ Lãnh Khê trở lại.
Xem ra nữ nhân này thật sự đã đoán được bọn họ sử dụng kế điệu hổ ly sơn.
May mà trước đó nàng nghe lời Tiêu Cửu Uyên không hành động, nếu không thì đã phiền phức rồi.
Ở quảng trường thiên phong, Diệp Thu Loan đưa mắt nhìn bốn phía, tất cả đều bình thường, căn bản là không có gì bất thường.
Mộ Lãnh Khê ở bên cạnh bà ta chậm rãi nói: “Sư phó, có khi nào người đoán sai rồi không, cũng đâu có ai dùng kế điệu hổ ly sơn.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...