Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ thật sự đã tỉnh dậy.
Vốn đi hai người ở trong sơn động nói chuyện, nghe động tĩnh bên ngoài liền đi ra.
Liễu Tâm Vũ vừa nhìn thấy Vân Thiên Vũ, nóng lòng chạy vội tới bên cạnh Vân Thiên Vũ.
“Linh Nghi quận chúa, không xong rồi, sư phụ ta, bà ấy, bà ấy không xong rồi, lúc trước ta tốn không ít tiền vào thăm bà ấy, bà ấy ngất xỉu trong thủy lao, nhìn giống như không khỏe lắm.”
Vân Thiên Vũ quay đầu nhìn Tiêu Cửu Uyên bên cạnh, nói rằng: “Bây giờ chúng ta bắt đầu báo thù.”
“Lăng Vân tông dám đắc tội chúng ta, chúng ta sẽ tiêu diệt bọn họ.”
Hai người toát ra hàn khí lạnh như băng, sau đó Vân Thiên Vũ nhìn Liễu Tâm Vũ, nói nhanh.
“Bây giờ chúng ta đi cứu sư phụ của ngươi trước, bà ấy ở nơi lạnh như băng, thời gian ở trong hồ lâu như vậy, chỉ sợ sẽ không tốt cho thân thể.”
“Ừm.”
Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ bào Liễu Tâm Vũ đi trước dẫn đường, bọn họ đến nhị phong cứu phong chủ Mộc Thanh Nhiêu trước.
Lúc này trời chưa sáng rõ.
Tuy Nhị Phong rất yên ắng, thế nhưng hai người Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ cảm nhận trong nhị phong tiềm ẩn không ít cao thủ.
Vân Thiên Vũ nhớ một chút lần trước nàng nói Ngạo Minh và Điêu Gia giết người nhất định là đã bị người ta phát hiện rồi, cho nên nhị phong mới tăng cường nhân thủ để ngăn ngừa có người tới cứu Mộc Thanh Nhiêu.
Nhưng trước mắt Tiêu Cửu Uyên là lam linh đỉnh phong, hơn nữa còn sắp thăng cấp đột phá lam linh đỉnh phong, lúc này thực lực của hắn chỉ cách một khoảng các ngắn với tử linh cấp thấp, cho nên ngũ quan của hắn mẫn cảm quá mức.
Cho nên bọn họ vừa đến gần thủy lao.
Tiêu Cửu Uyên liền cảm nhận gần thủy lao có cao thủ ẩn nấp.
Nếu như những người này thu liễm linh lực, có lẽ hắn còn có thể mơ hồ cảm nhận được.
Nhưng những người này căn bản là không có thu liễm linh lực.
Cho nên Tiêu Cửu Uyên cảm nhật liền biết rõ có bao nhiêu cao thủ gần thủy lao.
“Gần đây có năm cao thủ sở hữu linh lực, trong đó có hai tên lam linh, hai tên lục linh, có có một tên thanh linh.”
Sau khi Tiêu Cửu Uyên nói xong, Vân Thiên Vũ cười lạnh.
“Qủa nhiên Lăng Vân tông là đại thủ bút, một thủy lao nhị phong nho nhỏ lại ẩn chứa nhiều cao thủy linh lực như vậy, xem ra Lăng Vân tông chứ không ít cao thủ.”
Vân Thiên Vũ nói tới đây, chợt giọng nói thay đổi: “Nhưng dù là vậy, ta cũng sẽ không bỏ qua cho Lăng Vân tông.”
Vân Thiên Vũ nhớ lại hình ảnh nghĩa phụ chịu nhục, nhớ lại chuyện mình và Tiêu Cửu Uyên suýt chút nữa chết, cho nên phải diệt Lăng Vân tông.
Tiêu Cửu Uyên bên cạnh Vân Thiên Vũ vung tay lên gọi hai người Bạch Diệu và Bạch Diệu qua, Vân Thiên Vũ lại gọi Ảnh Tử, Ngạo Minh, và cả Điêu Gia qua, căn dặn: “Các người nghe theo Ly thân vương gia sắp xếp, phối hợp giết người.”
“Vâng, chủ tử.”
Tiêu Cửu Uyên liền sắp xếp năm người này đi ra ngoài, để cho bọn họ nhanh chóng hành động, một đòn giết chết năm cao thủ linh lực.
Mấy người đồng thanh trả lời, nghe theo chỉ thị của Tiêu Cửu Uyên, thân hình bạo xạ đứng lên.
Lao thẳng đến vị trí ần nấp của năm người có linh lực kia.
Dường như trong nháy mắt nghe được tiếng a a thảm thiết vang lên.
Ngạo Minh và Điêu Gia dùng miệng trực tiếp cắn vào cổ người có linh lực, không nhả ra.
Mặc gì người kia có linh lực cường đại, nhưng chợt bị một con linh thú to lớn cắn vào cổ cũng không kịp phản ứng.
Cùng cùng liền bi6 Ngạo Minh và Điêu Gia cắn chết.
Về phần những người có linh lực khác, tuy liều mạng chống lại, có thể bởi vì lúc trước bọn họ khinh thường cho nên đã bị đám người Ảnh Tử vây lấy.
Cũng bị giết chết rất nhanh.
Hai người Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ chạy thẳng đến thủy lao.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...