Diệp Gia muốn phát điên, dùng sức rút tay của mình ra nhưng Tiêu Dạ Thần căn bản không buông tay, kéo nàng đi thẳng ra ngoài.
Ở trong phòng, hoàng hậu hỏi ngự y về tình trạng của thái tử, cho nên căn bản không có người chú ý tới bọn họ, Tiêu Dạ Thần dẫn Diệp Gia đi ra ngoài.
Nhưng khi bọn họ vừa bước chân ra khỏi phòng, sau lưng liền nghe thấy hoàng hậu tức giận hét lên: “Vân Thiên Vũ, ngươi thật đáng chết, lại dám đánh thái tử thành như vậy.”
Hóa ra sau khi ngự y kiểm tra xong đã xác nhận, trên người thái tử chỗ nào cũng bị thương, không những mặt bị đánh cho biến dạng mà nhiều chỗ trên người cũng bị đánh trọng thương, rụng mất mấy cái răng, hơn nữa gẫy cả mấy cái xương sườn, chân cũng bị đạp gẫy.
Tóm lại thái tử bị thương rất nặng.
Hoàng hậu nghe thấy vậy, nhanh chóng phát điên lên.
Đồng thời các vị phu nhân và tiểu thư ở trong phòng cũng kinh hãi, Linh Nghi quận chúa thật hung tàn.
Xem ra sau này bọn họ không thể đắc tội với nàng, nếu đắc tội với nàng, chỉ sợ bọn họ còn thê thảm hơn cả thái tử.
Thái tử tốt xấu gì cũng là thái tử mà còn bị đánh thành bộ dạng như vậy, nếu là bọn họ chỉ sợ sống không bằng chết.
Vừa tưởng tượng đã lạnh run người.
Trong đám phu nhân tiểu thư chỉ có hai người ánh mắt lạnh lùng, môi mỏng nhếch lên.
Trong lòng Trinh phi nương nương và Gia Khánh quận chúa Dung Kỳ tức giận không nói thành lời.
Đồng thời bọn họ cũng nổi lòng sợ hãi, kiêng kị đối với Vân Thiên Vũ.
Vì nàng ta đến thái tử còn dám đánh huống chi là người khác.
Trong lòng mỗi người có một suy nghĩ.
Còn ở bên ngoài, Tiêu Cửu Uyên kéo Vân Thiên Vũ ra khỏi cung điện của hoàng hậu, đi đến một nơi yên tĩnh.
Đợi đến khi xung quanh không còn ai, Tiêu Cửu Thiên mới vội vàng kéo tay Vân Thiên Vũ hỏi: “Vân Thiên Vũ, nàng làm sao thế, có chỗ nào không khỏe, ta thấy nàng có chút bất ổn, chẳng lẽ là bị trúng độc.”
Lúc này Tiêu Cửu Uyên đứng rất gần nàng, mùi thơm trên người hắn hòa trộn với mùi của nam nhân xộc thẳng vào mũi của Vân Thiên Vũ.
Nói thật mặc dù Vân Thiên Vũ trúng thôi tình tán nhưng cũng không có gì đáng ngại, bởi vì nàng đã kịp thời phát hiện nên trúng độc không nhiều, bản thân nàng cũng đã ngâm qua nước lạnh.
Có điều bây giờ đối diện với một nam nhân như vậy, khiến cho thôi tình tán trong cơ thể kích thích thần kinh của nàng, làm đầu óc của nàng không ngừng kêu ầm ĩ, muốn nhào vào người nam nhân này.
Nàng lập tức bỏ tay của Tiêu Cửu Uyên ra, hung hăng cảnh cáo: “Tránh xa ta ra một chút.”
Đồng thời lùi lại đằng sau một bước theo bản năng, đứng cách xa Tiêu Cửu Uyên.
Tiêu Cửu nhíu mày lại, càng ngày càng phát hiện Vân Thiên Vũ có điểm bất ổn.
Bởi vì hô hấp của nàng càng ngày càng nặng, sắc mặt càng ngày càng đỏ, quan trọng hơn là ánh mắt càng ngày càng mơ màng, khi nhìn người khác vô cùng mê hoặc.
Như thế hoàn toàn không giống với ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của nàng lúc bình thường.
Tất cả điều này làm cho Tiêu Cửu Uyên hơi lo lắng, cho nên liền đi tới trước mặt Vân Thiên Vũ, mạnh mẽ đưa tay kéo tay của Vân Thiên Vũ rồi còn đưa tay sờ lên trán của Vân Thiên Vũ.
Vừa sờ liền phát hiện trán Vân Thiên Vũ rất nóng, rất nóng.
Tiêu Cửu Uyên kinh ngạc, sắc mặt hơi thay đổi, kêu lên hoảng sợ: “Có phải là nàng bị trúng độc rồi không, tại sao lại không bình thường thế này, người rất nóng mà mặt cũng rất đỏ.”
Tiêu Cửu Uyên đứng sát vào người Vân Thiên Vũ, lại động chân động tay khiến Vân Thiên Vũ cảm thấy càng nóng hơn, ngay cả miệng lưỡi cũng khô khốc, hận không thể nhào vào hắn.
Mắt nàng giống như sói đói hung hăng nhìn chằm chằm vào nam nhân trước mặt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...