Vân Thiên Vũ vừa nghĩ ngợi vừa đứng dậy, đi tới ngồi xuống vị trí bên dưới ngai.
Ánh mắt Tưởng hoàng hậu u ám nhìn Vân Thiên Vũ, sứ sắc bén thoáng qua trong ánh mắt.
"Vì Trinh phi lần đầu tiến cung, bổn cung sợ nàng ta nhớ nhà, nênđặc biệt tổ chức một yến hội nhỏ như này, truyền mọi người vào cung, chính là để mọi người và Trinh phi nương nương làm quen nhau. Sau này mọi người nếu như không có việc gì có thể vào cung trò chuyện bầu bạn với Trinh phi nương nương."
Trinh phi gật đầu đứng dậy: "Thần thiếp đa tạ hoàng hậu nương nương."
Người trong tứ đại gia tộc cũng đứng dậy, đồng thanh nói: "Hoàng hậu nương nương tâm địa nhân hậu."
"Được rồi, đã nói hôm nay không nói mấy phép tắc ấy nữa mà, mọi người còn cứ hành lễ mãi vậy, mau ngồi xuống đi."
Tuy Tưởng hoàng hậu nói vậy, nhưng nụ cười trên mặt bà ta lại cho thấy bà ta rất hưởng thụ sự cung kính của mọi người.
Mọi người lại vội vàng tạ ân rồi ngồi xuống.
Tưởng hoàng hậu đợi mọi người ngồi xuống hết rồi nói: "Nếu như mọi người đã đến đông đủ rồi, vậy chúng ta qua đó đi, đêm nay số lượng người không nhiều nên bổn cung đặc biệt lệnh cho đám cung nữ bày biện bàn tiệc trong hậu hoa viên, vừa hay chúng ta vừa nói chuyện vừa thưởng hoa, cũng rất tự tại."
"Tạ ơn hoàng hậu nương nương."
Đám nữ nhân đứng dậy, lần này Tưởng hoàng hậu cũng đứng dậy, dẫn đầu đám người đi ra ngoài, Trinh phi đằng sau cũng đứng dậy theo, những người khác cũng theo sau bước Tưởng hoàng hậu đi ra bên ngoài.
Vân Thiên Vũ đi cuối cùng, lặng lẽ thẻ ba con linh thú ra, lẹnh có bọn chúng: "Lập tức đi giám sát cung điện này, bất kể là tình huống gì, lập tức tới bẩm báo với ta."
"Vâng, chủ tử."
Ba con linh thú xoay người bay đi.
Vân Thiên Vũ dẫn Diệp Gia đi theo đám người phía trước tới hậu hoa viên của cung hoàng hậu.
Trên đường đi, Diệp Gia nhịn không được lẩm bẩm nói: "Vũ Mao, cẩn thận một chút, tỉ cứ cảm thấy yến tiệc tốt nay không bình yên."
Vân Thiên Vũ gật đầu, cũng cảm thấy không bình yên.
Phía trước Tưởng hoàng hậu và đám phu nhân nói chuyện, Trinh phi cũng thỉnh thoảng chêm vào vài câu, bầu không khí cũng không tệ.
Nhưng đoàn người còn chưa đi tới hậu hoa viên thì nhìn thấy phía đông cung hoàng hậu bốc khói dày đặc, sau đó có ánh lửa bốc lên.
Sắc mặt hoàng hậu thay đổi, đám phu nhân và tiểu thư phía sau bà ta sắc mặt cũng thay đổi, ai nấy đều hoang mang sợ hãi nhìn anh lửa cách đó không xa.
"Người đâu, chuyện gì xảy ra vậy?"
Hoàng hậu gấp gáp tra hỏi.
"Bẩm hoàng hậu nương nương, nô tài không biết có chuyện gì xẩy ra ạ."
"Đi, mau đi xem xem, đó là nơi ở của Văn Lăng."
Hoàng hậu gấp gáp, xoay người nhìn về phía đông cung điện.
Đám phu nhân và tiểu thư đằng sau ngơ ngác nhìn nhau, sau đó chỉ đành theo bước hoàng hậu nương nương.
Trong cung dạo gần đây tại sao lại xảy ra lắm chuyện như vậy, ai nấy tỏng lòng đều lo sợ, sợ sẽ còn xảy ra chueyejn không cần thiết gì nữa.
Nhưng hoàng hậu đã qua đó rồi, bọn họ lại khong thể không đi, đám người chỉ đành đi theo.
Vân Thiên Vũ đi sau cùng, ánh mắt u ám khó tả, bình tĩnh đi theo sau đám người kia tới phía đông cung hoàng hậu.
Nghe nói phía đông cung hoàng hậu là nơi ở của công chúa Yêu Nguyệt do hoàng hậu sinh ra.
Yêu Nguyệt công chúa tên là Tiêu Văn Lăng, năm nay mười lăm tuổi, rất được hoàng thượng cưng chiều, vẫn luôn sống trong cung điện của hoàng hậu.
Không ngờ phía đông cung điện lại phát lửa hoàng hậu đương nhiên sốt ruột.
Bọn họ cũng hiểu điều này.
Chỉ là mỗi lần vào cung dự tiệc đều xảy ra chuyện, hiện tại trong lòng bọn họ đều đã bị ám ảnh rồi đó! Thật sự không muốn vào cung nữa.
Phía đông cung.
Lúc này cả đám người đều hoảng loạn, ai nấy đều kêu gào.
"Dập lửa đi, mau dập lửa."
"Công chúa đâu, công chúa đã được cứu ra chưa?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...