Nàng đưa theo vài người tới một khe hẹp trong sơn cốc, nóng vội chỉ vào khe hẹp nói: “Thần tiên ca ca ở ngay chỗ này, các ngươi mau đi xuống cứu huynh ấy, một mình huynh ấy ở bên trong, nhất định rất sợ.”
“Câm miệng.”
Tiểu cô nương hung ác quát lạnh.
Tiểu Vân Thiên Vũ hoảng sợ.
Một thiếu niên bên cạnh tiểu cô nương nhanh chóng nhìn nhìn thoáng qua, sau đó nói: “Không bằng để ta đi xuống xem một chút đi.”
Nó vừa nói xong liền muốn xuống khe hẹp dưới núi.
Ai ngờ thiếu niên đó còn chưa kịp hành động đã bị tiểu cô nương bên cạnh kéo lại, tiểu cô nương chỉ chỉ Vân Thiên Vũ nói: “Ngươi ném cô ta xuống vách núi đi.”
“Cái gì?”
Vẻ mặt thiếu niên kinh ngạc, khó tin.
“Mau ném cô ta xuống vách núi.”
“Ta bảo ngươi làm thì ngươi làm, nếu không ta nói cho sư phó chuyện ngươi trộm hai quyển linh công bí kíp.”
Thiếu niên lập tức bị khống chế, nhìn tiểu nữ oa trên mặt đất, thật sự không đành lòng.
“Tại sao ngươi phải ném cô ta xuống vách núi?”
“Ta không muốn cô ta nhớ chuyện biểu ca ta cứu cô ta, cũng không muốn cô ta nhớ chuyện tới tìm biểu ca ta, cho nên phải ném cô ta xuống núi.”
Thiếu niên vừa nghe xong, nhanh chóng nói: “Ta có cách khiến cô ta quên hết tất cả chuyện này.”
Cậu ta nói xong nhanh chóng lấy ra một viên đan dược, túm tiểu Vân Thiên Vũ đứng dậy, sau đó cưỡng ép nhét viên đan dược vào miệng nàng.
Tiểu Vân Thiên Vũ kinh ngạc, không ngừng giãy giụa.
Nhưng một lát sau nàng liền yên tĩnh trở lại, hơn nữa vẻ mặt mơ hồ nhìn người trước mặt.
Thiếu niên lúc trước bón thuốc cho Vân Thiên Vũ thừa cơ hỏi nàng.
“Tiểu muội muội, ngươi ở đây làm gì vậy?”
Tiểu Vân Thiên Vũ suy nghĩ, sau đó nước mắt chảy ra.
“Ta cùng muội muội vào rừng chơi, nhưng không thấy muội muội nữa rồi.”
Thiếu niên lập tức chỉ đường xuống núi nói: “Ngươi mau trở về đi, theo đường này xuống núi sẽ tìm được muội muội.”
“Được.”
Tiểu Vân Thiên Vũ quay đầu liền chạy xuống phía chân núi, dường như hoàn toàn đã quên thần tiên ca ca cứu nàng trong khe núi.
Mà tiểu cô nương phía sau nàng kia, vẫn còn bất mãn kêu lớn: “Tại sao ngươi lại thả cô ta, nếu cô ta nhớ ra thì làm sao, nếu cô ta nhớ ta nhất định sẽ nói cho sư phó ngươi trộm đồ.”
“Sư muội, ngươi mau cứu biểu ca ngươi đi.”
“Gấp cái gì.”
Giọng nói càng ngày càng xa.
Tiểu Vân Thiên Vũ đang xuống núi, trên đường lại đường đụng phải Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch bị tính kế rơi vào bẫy, đã xảy ra liên tiếp chuyện sau đó.
Trong phòng, Vân Thiên Vũ xoay mình mở mắt, trong mắt nổi một mảnh sóng ngầm.
Hóa ra năm đó trong trường săn hoàng gia đã xảy ra chuyện như vậy.
Liễu thị có ý muốn giết nàng trong trường săn hoàng gia.
Không ngờ nàng lại được Tiêu Cửu Uyên cứu.
Hai người lọt vào khe núi, Tiêu Cửu Uyên dùng hết toàn lực đưa nàng lên, đi tìm người đến cứu hắn...
Mà lúc nàng xuống núi đụng phải một người, nàng biết người đó, chính là Gia Khánh quận chúa lúc trước nàng nhìn thấy trong cung.
Vân Thiên Vũ nghĩ đến điều này, liền cắn răng, tức giận đến mức hung hăng khoát tay.
Thật ra dựa theo trí nhớ của nàng, người phụ nữ kia rõ ràng đã đến rất sớm, nhưng nhưng nàng ta lại để mặc Tiêu Cửu Uyên ở trong khe hẹp ngây người thật lâu, cho đến khi hắn hôn mê, sau đó nàng ta còn cứ luôn tự cho mình là ân nhân cứu mạng.
Thật sự không biết xấu hổ.
Vân Thiên Vũ lại mắng vài câu.
Cuối cùng nghĩ, nếu chuyện năm đó là như vậy, nàng phải nói chuyện này cho Tiêu Cửu Uyên.
Vân Thiên Vũ nghĩ, nhanh chóng xuống giường, nhưng nàng đi hai bước lại dừng lại.
Gia Khánh quận chúa Dung Kỳ cứ luôn tự cho mình là ân nhân cứu mạng Tiêu Cửu Uyên đã rất nhiều năm.
Hiện tại nàng chạy tới nói sự thật năm đó cho Tiêu Cửu Uyên, hắn sẽ tin tưởng nàng sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...