Vân Thiên Vũ nói xong, xoay người đi vào đại điện.
Nàng có thể nói thẳng như vậy đã là tốt lắm rồi, thật sự cảnh tượng trong mơ đêm qua đã khiến nàng kinh ngạc, cho nên nàng mới muốn thức tỉnh Tiêu Cửu Uyên.
Nếu muốn có bằng hữu, người thân, thê tử, vậy thì trước tiên hắn phải học được cách tôn trọng người khác.
Từ lúc nàng và hắn bắt đầu giao dịch, hắn không hề tôn trọng nàng, từ đầu đến cuối cũng chưa từng tôn trọng nàng.
Hơn nữa nàng cũng không thấy hắn tôn trọng người khác, cho nên nhiều khi hắn cũng chỉ là một tên vương gia cao cao tại thượng.
Tiêu Cửu Uyên đứng ở trước cửa đại điện, ánh mắt u ám nhìn Vân Thiên Vũ, cả người chìm đắm vào lời nói của Vân Thiên Vũ.
Những lời nói của Vân Thiên Vũ dường như lập tức thức tỉnh Tiêu Cửu Uyên.
Hóa ra thứ Vân Thiên Vũ muốn chính là tôn trọng.
Hắn nghiêm túc ngẫm lại, nghĩ đến từ khi bắt đầu, hắn ghét bỏ, những biểu hiện của hắn, cho dù là đến bây giờ nàng muốn hủy hôn, hắn cũng không muốn hủy hôn.
Nhưng không phải như vậy, hắn rất tôn trọng nàng. Hóa ra chính vì nghĩ như vậy cho nên nàng mới tức giận như thế.
Tiêu Cửu Uyên lập tức đã hiểu ra, vẻ lo lắng của mấy ngày qua cũng biến mất, cả người toát lên vẻ tao nhã, mắt phượng sáng ngời, khóe môi cong lên đi vào Thanh Hoa cung.
Trong điện không ít người ngẩng đầu nhìn sang, không khỏi nhìn đến ngây người.
Hôm nay Ly thân vương gia thật tuấn tú, không còn khí phách sắc bén trước kia mà thêm một tí tao nhã chói sáng, hắn như thế khiến cho nhiều thiếu nữ động lòng.
Trong đám người có một nữ tử mặc váy dài màu trắng quay đầu nhìn sang, lúc nhìn thấy Tiêu Cửu Uyên trong lòng thầm hạ quyết tâm.
Biểu ca xuất sắc phải là của nàng ta, nàng ta tuyệt đối không cho phép bất cứ người nào đụng đến hắn.
Gia Khánh quận chúa Dung Kỳ vừa nghĩ vừa dẫn vài người đi về phía Tiêu Cửu Uyên.
Trong đại điện tuy rằng rất nhiều người chú ý đến Tiêu Cửu Uyên, nhưng Vân Thiên Vũ không hề chú ý đến Tiêu Cửu Uyên, bởi vì nàng đang nói chuyện với một quý công tử, quý công tử này chính là nhi tử Tô Hạc Niên của tả tướng Tô đại nhân.
Tả tướng Tô đại nhân là người của Tô quốc công phủ, hơn nữa còn là tả tướng đại nhân ở trong triều, quyền cao chức trọng.
Thân phận nhi tử Tô Hạc Niên của Tô đại nhân tất nhiên là cao quý, chỉ là bởi vì sức khỏe của vị Tô công tử này không tốt, cho đến nay rất ít khi lộ diện.
Cho nên lúc đầu Vân Thiên Vũ cũng không nhận ra y, thấy y cản đường mình nàng còn cảm thấy rất kinh ngạc.
Nhưng cho đến khi nàng ngẩng đầu nhìn sang, người cản đường nàng lại chớp mắt nhìn nàng.
Vân Thiên Vũ nhìn thấy ánh mắt tà mị kia lập tức liền đoán ra người này căn bản không phải đại công tử của phủ tả tướng, mà là ma quân Phượng Vô Nhai của Ma Ảnh cung.
Vân Thiên Vũ vừa nhìn thấy Phượng Vô Nhai liền nghĩ đến tin tức lúc trước Tiểu Linh Đang đã lấy được.
Nghe nói người của Vĩnh Ninh Hầu phủ đã phát hiện ra Phượng Vô Nhai là giả, lão hầu gia dẫn một đám người đến muốn bắt Phượng Vô Nhai, kết quả bị Phượng Vô Nhai đả thương, mà tên này còn dẫn theo thuộc hạ nghênh ngang rời khỏi Vĩnh Ninh Hầu phủ.
Không ngờ bây giờ y lại thay đổi thân phận khác, giả thành công tử Tô Hạc Niên của phủ tả tướng.
Vân Thiên Vũ vừa nhìn thấy tên này, theo bản năng liền cảm thấy lo lắng cho y. Nếu như người của phủ tả tướng phát hiện, chỉ sợ lại gặp rắc rối.
Vân Thiên Vũ đưa tay ra kéo Phượng Vô Nhai đi về phía đại điện, sau đó nhỏ giọng nói: "Ngươi điên rồi, tại sao lại giả mạo công tử của Tô quốc công phủ, chuyện này nếu để người của Tô quốc công phủ biết, chỉ sợ lại gặp rắc rối."
Tô gia còn lợi hại hơn Vĩnh Ninh Hầu phủ nhiều.
Phượng Vô Nhai nghe thấy những lời nói quan tâm của Vân Thiên Vũ, ánh mắt đột nhiên nóng bỏng nhìn Chằm Chằm Vân Thiên Vũ Nói: "Vũ Mao, Muội Đang Quan Tâm Ta Sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...