Mấy hắc y nhân nhìn tiểu nữ tử chạy tới, cười lạnh không thôi.
Bởi không hề có lo ngại gì cả, nên cũng không cần vội vàng giết chóc, mà không hề kiêng nể: “Người giết nó đi.”
Hắc y nhân bị chỉ điểm giết người không đành lòng, nhìn hắc y nhân vừa lên tiếng nói: “Hay là chúng ta cứ quẳng nó ở đây, để nó tự sinh tự diệt, nhỏ như vậy ta không nỡ ra tay.”
“Phế vật, hôm nay là ngày săn bắn, quẳng nó trong rừng sâu, nếu bị người săn bắn phát hiện, nó có thể chết được sao?”
Người cầm đầu tức giận dạy dỗ tên thuộc hạ xong, nhanh chóng bước tới, giơ tay định đánh một chưởng giết chết tiểu nữ tử.
Nhưng tiểu nữ tử đã nghe thấy lời họ nói. Giết nàng ta, những người này muốn giết nàng ta.
Họ là người xấu.
Họ muốn giết nàng ta.
Tiểu nữ tử đột nhiên quay đầu bỏ chạy, vừa chạy vừa kêu to: “Cứu mạng, cứu mạng, cứu ta với.”
Trong lòng tiểu nữ tử vô cùng sợ hãi, hoang mang cực độ, chân tay mềm nhũn, nàng ta chạy không nổi nữa nhưng nàng ta vẫn cố gắng chạy tiếp, trên mặt lấm tấm những giọt mồ hôi, nước mắt hoàn vào với giọt mồ hôi rơi xuống.
Gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của nàng ta không còn một chút ấm áp nào, nàng ta cố gắng chạy, trong đầu không còn nghĩ về việc gì khác.
Chỉ là ánh mắt của người phía sau vô cùng dữ tợn: “Muốn chết sao.”
Gã khẽ động đậy, gần như lao lên, một chưởng đập vào tiểu nữ tử.
Vừa đúng lúc, biến cố nảy sinh.
Trong rừng rậm có một trường thương màu đen, đen như du long thương, một thương lao thẳng vào tên hắc y đang định giết tiểu nữ tử.
Hắc y nhân không ngờ lại có người ngăn chặn gã, hơn nữa sức mạnh thể hiện là người có bản lĩnh không hề nhỏ.
Hắc y nhân nhanh chóng lùi về sau.
Lúc này trong rừng rậm, có một thiếu niên mặc y phục cẩm y cưỡi gió tới, y từ từ rơi từ giữa không trung xuống, bộ y phục cũng đẹp đẽ rủ xuống.
Lông mày của thiếu niên đen bóng như sơn, ánh mắt trong trẻo, khóe môi cong lên, cả người vô cùng đẹp đẽ, giống như vị thần từ trên trời rơi xuống để cứu rỗi người cùng cực vậy.
Tiểu nữ tử quên cả sợ hãi, nàng ta ngửa đầu lên nhìn thiếu niên hoa mỹ, nói đầy tội nghiệp: “Thần tiên ca ca, cứu ta với.”
Thiếu niên giơ cánh tay dài như ngọc, chạm vào đầu nàng ta, nói đầy ấm áp: “Đừng sợ, ca ca sẽ cứu ngươi.”
Y nói xong quay đầu lại, nhấc trường thương trên tay.
Y cầm trường thương chĩa vào tên áo đen trước mặt trầm giọng quát lớn: “Ban ngày ban mặt, các ngươi dám công khai giết người, thực sự coi bãi săn của hoàng thất là nơi giết người của các ngươi sao?”
Thiếu niên này tuy nhỏ nhưng khí thế vô cùng hùng mạnh.
Hơn nữa y mặc y phục cẩm y, dáng dấp vô cùng tôn quý.
Hắc y nhân ở đối diện nhận ra sự tôn quý của người này, chắc chắn là hoàng tử trong hoàng thất.
Cho nên một trong số những Hắc y nhân khẽ mở miệng: “Chúng ta đi thôi, ở đây lỡ bị phát hiện ra thân phận thì vô cùng phiền phức.”
Tên áo đen vừa mở miệng, tên cầm đầu lập tức nổi giận, khoát tay hung hăng tát gã một phát, sau đó nói đầy sự độc ác: “Người này không phải là người rảnh rỗi, nhất định sẽ nhìn ra, nếu chúng ta bị điều tra ra thì thực sự phiền phức, cho nên bây giờ chúng ta sẽ liên thủ để giết bọn chúng.”
Tên cầm đầu nói xong, tay phất lên, khóa một chưởng lục linh khí trên ngón tay gã.
Ngoại trừ người đó là lục linh lực, những người khác cũng thể hiện tu vi linh lực của mình.
Ngoài tên cầm đầu là lục linh ra, những người khác đều là thanh linh và hoàng linh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...