Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Ngự y làm theo lời dặn dò của Vân Thiên Vũ, lập tức đi sắc thuốc, dặn dò thái gíam đi bốc thuốc, thuốc nhanh chóng được đem đến, sau đó là sắc thuốc.

Trong quá trình đợi, Vân Thiên Vũ không hề buông lỏng việc cứu chữa cho Hạ quý nhân và tiểu công chúa, ngân châm không ngừng châm vào guyệt vị, tiến hành ép độc ra.

Cuối cùng Hạ quý nhân và tiểu công chúa đều oa lên một tiếng, nôn ra máu đen. 

Đợi sau khi bọn họ nôn hết máu đen ra, sắc mặt lập tức trở nên tốt hơn rất nhiều.

Trong Ngọc Phượng đài, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt hoàng đế cũng tốt lên rất nhiều.

Vân Thiên Vũ thu ngân châm lại, ngự y nhanh chóng đem thuốc đã sắc xong tới cho Hạ quý nhân và tiểu công chúa uống. 

Tất cả mọi người đều im lặng chờ đợi, không lâu sau, Hạ quý nhân và tiểu công chúa cuối cùng cũng đã tỉnh lại.


Hạ quý nhân vừa tỉnh liền khóc thất thanh: "Hu hu, hoàng thượng, thiếp tưởng rằng sẽ không còn được gặp hoàng thượng nữa."

Hoàng thượng bước xuống từ ngai phượng hoàng, tận tay đỡ Hạ quý nhân và tiểu công chúa dậy. 

"Không sao rồi, không sao hết rồi."

Lời hoàng đế vừa dứt, thị vệ bên ngoài chạy vào hét lớn: "Hoàng thượng, không hay rồi, nhị tiểu thưu của phủ Vĩnh Ninh hầu đã bị người ta cướp đi rồi."

Sắc mặt hoàng thượng đột nhiên u ám đến đáng sợ, âm trầm hét lớn: "Các ngươi đều là lũ ăn hại hết sao, lại để cho sao chổi ấy đi mất." 

"Đi điều tra cho trẫm, điều thêm người qua đó bắt người, nhất định phải tóm được nữ nhân đó, sau đó dùng lửa thiêu chết ả."

Hoàng đế chỉ cần nghĩ đến nữ tử xui xẻo đó chạy mất, nữ nhân đó không chết, nhất định sẽ đem tới tai họa cho Đông Ly, nghĩ đến đây, hoàng đế liền cảm thấy bản thân mình muốn phát điên lên.

Những người khác cũng bắt đầu lo lắng. 

Vân Thiên Vũ và Tiêu Cửu Uyên đều biết rất rõ, tất cả mọi chuyện của ngày hôm nay chẳng qua chỉ là một vở kịch mà thôi.

Có điều hai người đều lựa chọn im lặng, không nói gì cả.

Bây giờ bọn họ có nói gì đi chăng nữa, chỉ e là hoàng đế và triều thần sẽ không tin. 

Bên dưới Ngọc Phượng đài, đám thị vệ thấy hoàng thượng nổi giận đến phát điên, liền nhanh chóng phụng mệnh dẫn người đi bắt người.


Sau khi đám thị vệ đi, hoàng đế cầm mũi dùi nhắm thẳng về phía Vĩnh Ninh hầu Vân Lôi.

Vân Lôi nhìn thấy ánh mắt của hoàng đế, toàn thân không khống chế được khẽ rung lên, đừng mà, hoàng thượng tuyệt đối đừng trách tội lên đầu ông ta chứ. 

Vĩnh Ninh hầu Vân Lôi nhanh chóng chạy tới, quỳ phịch xuống.

"Hoàng thượng tha mạng, thần sớm đã đoạn tuyệt với nghiệt nữa đó rồi, gần đây nó không hề sống trong phủ Vĩnh Ninh hầu, mà là sống trong Tuyên vương phủ."

Vân Lôi khẽ run, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi hột lăn xuống, ông ta sợ hoàng đế nổi giận, đem cơn thịnh nộ giáng hết lên đầu ông ta. 

Vân Lôi đang lo sợ bất an thì trong đình phượng hoàng có người đi ra.

Đó chính là mẫu phi của Tiêu Thiên Nghiêu, Thục phi nương nương.

Thục phi xuất thân từ phủ Vĩnh Ninh hầu, tuy không thích những chuyện mà Vân Lôi đã làm nhưng suy cho cùng bà ta cũng là người của phủ Vĩnh Ninh hầu, nếu như lúc này bà ta không đi ra nói vài câu, e là sau này sẽ bị người khác chỉ trích. 


Cho nên thục phi từ trong đình Phượng Hoàng đi ra, đi thẳng tới bên cạnh hoàng đế, dịu dàng nói:

"Hoàng thượng, chuyện này quả đúng là sự thật, trước đó hầu gia Vĩnh ninh đã từng phái người tới nói chuyện này với thần thiếp, nói rằng đã đoạn tuyệt quan hệ với nghiệt nữ Vân Thiên Tuyết đó, mong hoàng thượng tha cho Vĩnh Ninh hầu gia."

Hòang đế ngoảnh đầu nhìn thục phi, ánh mắt vô cùng không tốt. Nhưng cũng không hề nổi giận. 

Trong đài Phượng Hoàng, Tưởng hoàng hậu cũng đứng dậy đi ra, dịu dàng nói: "Hoàng thượng Vân Thiên Tuyết là sao chổi tai ương, đó chính là ý trời đã định, Vĩnh Ninh hầu không hiểu được ý trời, vậy nên hoàng thượng hãy tha cho Vĩnh Ninh hầu một lần."

Hoàng hậu vừa mở lời, không ít người có mặt ở đó lấy làm kì lạ. Hoàng

hậu sao lại giúp đỡ cho Vĩnh Ninh hầu. 

Ai nấy đều ngơ ngác nhìn nhau, không biết nói gì cho phải.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui