Sau khi lặng lẽ làm xong những chuyện này, nàng nhanh chóng lệnh cho Ngạo Minh: “Bôi cái này lên người tiện nhân Vân Thiên Tuyết kia.”
“Nhớ kỹ, ngươi phải dừng lại cạnh nàng ta, cẩn thận một chút, đừng để nàng ta phát hiện, đợi bướm thích mùi thi thể tới trước mặt nàng ta rồi thì ngươi mau chóng trốn đi, chạy đi thật xa, đừng để con bướm phát hiện ngươi mà đuổi theo tìm ngươi.”
Nói như vậy Vân Thiên Tuyết sẽ là kẻ rủi xẻo.
Ngạo Minh lập tức lên tiếng trả lời, nhanh chóng vươn móng vuốt bắt lấy mùi thi thể giả Vân Thiên Vũ chuẩn bị, đi thẳng đến chỗ Vân Thiên Tuyết.
Lúc này mọi người đều chú ý tới con bướm kia, căn bản không ai chú ý tới Ngạo Minh bé nhỏ.
Mà ngay cả đám người Vân Thiên Tuyết cũng không chú ý tới Ngạo Minh.
Lúc này nàng ta đang rất kích động, trong lòng vui vẻ đến mức tim đập loạn nhịp, tay chân không ngừng run rẩy.
Nàng ta muốn quát to lên.
Mẫu thân, ca ca, con đã báo thù cho hai người rồi.
Lập tức, lập tức có thể báo thù cho hai người rồi.
Hai người chờ xem, tiện nhân Vân Thiên Vũ này rất nhanh sẽ đến gặp hai người.
Vân Thiên Tuyết bởi vì kích động, cả khuôn mặt đều méo mó, giờ phút này nàng ta dường như hoàn toàn không biết rằng rất nhanh thôi nàng ta sẽ biến thành kẻ mang vận rủi.
Mà lúc này, con bướm vận rủi kia đã bay đến trước mặt Vân Thiên Vũ và Tiêu Cửu Uyên, Tiêu Cửu Uyên đưa tay muốn chụp chết con bướm vận rủi này, việc này rõ ràng là có người tính kế Vân Thiên Vũ.
Mây đen sấm sét trước đó, đến bướm vận rủi gì đó bây giờ, đều là âm mưu quỷ kế của kẻ khác thôi.
Đợi hắn diệt trừ con bướm vận rủi này, hắn sẽ cho người khác xem mây đen sấm sét cuồn cuộn hôm nay là chuyện gì? Loại này trận pháp, hắn cũng bố trí được.
Chỉ là Tiêu Cửu Uyên chưa kịp động thủ, Vân Thiên Vũ bên cạnh đột nhiên ghé sát vào người hắn, hung hăng cảnh cáo: “Tiêu Cửu Uyên, ngươi dám phá hư chuyện của ta?”
Tiêu Cửu Uyên nhanh chóng quay đầu nhìn sang thì thấy Vân Thiên Vũ mặt mày hung dữ trừng mắt nhìn hắn.
Cuối cùng Tiêu Cửu Uyên cũng hiểu, xem ra nha đầu kia muốn phản kích.
Nếu nàng muốn phản kích, hắn coi như xem náo nhiệt.
Nếu như nàng cần, hắn mới ra tay.
Quả nhiên Tiêu Cửu Uyên an phận dừng tay.
Vân Thiên Vũ không hề để ý tới Tiêu Cửu Uyên, ngẩng đầu nhìn bướm vận rủi bay đến trước mặt.
Sau khi con bướm này bay đến trước mặt Vân Thiên Vũ, lập tức mất phương hướng, không ngừng bay loạn, dường như đang tìm mục tiêu.
Nhưng tìm tới tìm lui cũng không tìm được.
Bốn phía không ít người nhìn sang, đương nhiên chỗ Vân Thiên Vũ đứng, cũng không phải chỉ có mình Vân Thiên Vũ, mà có rất nhiều người đứng chung một chỗ.
Ai nấy đều suy đoán, người nào bên này mới là kẻ mang vận rủi.
Nhưng con bướm vận rủi kia bay tới bay lui, đột nhiên quay ngược lại, bay thẳng đi.
Chỗ đó cách chỗ Vân Thiên Vũ không xa cho nên con bướm bay tới rất nhanh.
Chớp mắt đã bay đến trước mặt Vân Thiên Tuyết, sau đó này con bướm nhào tới người Vân Thiên Tuyết, vui mừng chui thẳng vào người Vân Thiên Tuyết.
Lần này, mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Không phải mình, thật sự là quá tốt.
Ai cũng cố để ý tới Vân Thiên Tuyết lúc này.
Vân Thiên Tuyết lúc này đã hoàn toàn hóa đá, ngây người.
Không phải nói Vân Thiên Vũ mới là kẻ mang vận rủi sao? Tại sao biến thành nàng ta.
Tại sao lại là nàng ta.
Nàng ta không muốn trở thành kẻ mang vận rủi.
Nàng ta không muốn.
Mà lúc này, Khâm Thiên Giám đã nhanh chóng bước ra khỏi hàng nói: “Bẩm Hoàng Thượng, kẻ mang vận rủi đã xuất hiện.”
Sắc mặt Hoàng Thượng khó coi trừng mắt nhìn Vân Thiên Tuyết dưới điện, cả người Vân Thiên Tuyết mơ màng muốn ngã, tại sao, tại sao, không phải người kia nói giúp nàng ta diệt trừ Vân Thiên Vũ sao? Tại sao cuối cùng lại biến thành nàng ta.
Không muốn, nàng ta không muốn bị chết cháy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...