Sau khi Khâm Thiên Giám nói, nhanh chóng đứng dậy bắt đầu đo lường tính toán thiên vận, hắn nhanh chóng trả lời.
“Hoàng thượng, hiện tại trời có dị tượng, ban ngày mây đen che đầy trời, sấm sét không ngừng, đây rõ ràng là có vận hạn chi thể, thiên giáng tai tinh (*), hoàng thượng, đây là một đáng ngại lớn, rõ ràng là một dấu hiệu của thảm họa quốc gia.”
Khâm Thiên Giám nói một câu thiên giáng tai tinh, dấu hiệu thảm họa quốc gia, trong nháy mắt trên Ngọc Phượng đài nổi gió lớn...
Sắc mặt hoàng thượng biến đổi, kinh hoàng kêu lên:
“Điều tra, lập tức điều tra người nào là vận rủi chi thể, là thiên giáng tai tinh.”
“Vâng, hoàng thượng.”
Hoàng thượng vừa ra lệnh, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy mây đen đang dần rút lui.
Sấm sét và tia chớp cũng càng lúc càng xa.
Cuối cùng bầu trời trên cao cũng sáng trong, ánh mặt trời chiếu xuống, giống như cảnh tượng vừa rồi chưa hề xảy ra.
Nhưng tất cả mọi người vẫn nhớ rõ cảnh tượng đó.
Nhớ đến lời Khâm Thiên Giám nói về vận rủi chi thể, thiên giáng tai tinh.
Không ít người hoang mang tột cùng, rốt cuộc ai là vận rủi chi thể, thiên giáng tai tinh...
Nếu người nào bị Khâm Thiên Giám điều tra ra là vận rủi chi thể, thiên giáng tai tinh, có thể tưởng tượng được kết quả sẽ như thế nào.
Trong lòng mọi người đều hoang mang hoảng sợ, sắc mặt hoàng đế khó coi nhìn Khâm Thiên Giám ra lệnh.
“Điều tra, lập tức điều tra ngay cho ta, người vận rủi chi thể rõ ràng là ở Ngọc Phượng đài này, nếu không ông trời sẽ không đưa ra cảnh báo như vậy. nếu như tra ra ai là vận rủi chi thể, lập tức trói lại thiêu sống, tế trời nguôi giận.”
Một câu nói chói lại thiêu sống, tế trời nguôi giận, làm cho những người ở trong ngoài Ngọc Phượng đài, sắc mặt ai nấy đều khó coi.
Giữa Ngọc Phượng đài, hoàng thượng vừa mới nói xong, Khâm Thiên Giám còn chưa kịp nói.
Chỉ thấy vài tiểu thái giám thở gấp gáp chạy trên lối đi đến trước Ngọc Phượng đài, một tên trong đó nhanh chóng bẩm báo.
“Hoàng thượng, không xong rồi, Long Càn cung bị sấm sét khi nãy phá hủy rồi.”
“Hoàng thượng, Trường Thu điện bị nổ hư rồi.”
“Hoàng thượng, Trường Đình điện bị nổ hư rồi.”
Thái giám còn chưa bẩm báo xong, trên lối đi lại có một người thở hổn hển chạy đến, quỳ phịch một cái xuống, kêu lên:
“Hoàng thượng, không xong rồi, Nghênh Xuân điện bị nổ hư rồi, thất công chúa trong điện bị nổ ngất đi, cho tới giờ vẫn hôn mê bất tỉnh, ngay cả mẫu phi của thất công chúa Hạ quý nhân cũng bị nổ ngất đi.”
Mọi người ở Ngọc Phượng đài sợ hãi lần nữa, sắc mặt hoàng đế càng khó coi, sau đó ra lệnh:
“Đưa Hạ quý nhân và tiểu công chúa tới.”
Thất công chúa là công chúa nhỏ nhất trong hoàng thất, lúc này mới chỉ có sáu tuổi.
Thất công chúa là do Hạ quý nhân sinh ra, lúc này Hạ quý nhân là quý nhân được hoàng thượng sủng ái nhất trong cung, thất công chúa nhỏ bé cũng được sủng ái theo, không ngờ rằng lúc này thiên giáng tai tinh lại lan đến gần Hạ quý nhân và thất công chúa.
Có thể tưởng tượng được hoàng thượng sẽ tức giận như thế nào.
Mọi người nhanh chóng ngẩng đầu nhìn hoàng thượng, quả nhiên mặt hoàng thượng đã đen đi, cực kỳ tức giận.
Phía dưới có thái giám vội vã chạy đi, đưa Hạ quý nhân và thất công chúa ở bên ngoài đến thẳng Ngọc Phượng đài.
Trong Ngọc Phượng đài, hoàng thượng tức giận ra lệnh cho Khâm Thiên Giám.
“Lập tức điều tra, tìm ra người vận rủi chi thể, trẫm phải lập tức thiêu cháy hắn...”
Khâm Thiên Giám không dám không nghe, nhanh chóng lên tiếng trả lời: “Thần tuân chỉ.”
Sau khi Khâm Thiên Giám đứng dậy, lập tức sai người bày biện hương án ngọc đài, sau đó thỉnh bướm vận rủi bảy màu.
Nghe đồn loại bướm vận rủi này thích nhất người nào có vận rủi, nhưng bình thường nó ngủ say nghìn năm trong hộp gỗ, cho dù có triệu hồi thế nào nó cũng không tỉnh lại.
Chỉ trừ khi có người mang vận rủi, nó ở trong hộp mới tỉnh lại, sau đó bay về phía người có vận rủi.
***
(*) Thiên giáng tai tinh: tai họa trời giáng
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...