Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Tiêu Thiên Dịch không nói ra được sự đau khổ trong lòng, vốn dĩ nữ nhân này là vương phi của y, bọn họ đáng ra tình đầu ý hợp, có cuộc sống khiến cho người khác phải ngưỡng mộ, nhưng chỉ vì nữ nhân dối trá Vân Thiên Tuyết khiến gã và nàng lỡ mất nhau.

Tiêu Dịch Thiên còn đang suy nghĩ thì chợt nhớ ra trước đây y nhận được một phong thư của cữu cữu, trong đó cữu cữu bảo y phải nghĩ cách nhất định lấy được Vân Thiên Vũ.

Bởi vì nàng là quý nhân trời định trong cuộc đời y, nếu không có nàng, có khả năng y sẽ tổn thất lớn. 

Tiêu Thiên Dịch nghĩ xong, đột nhiên nhìn Vân Thiên Vũ thâm trầm nói: “Vũ nhi, nàng cho ta một cơ hội nữa được không, trước kia ta đã sai rồi, bây giờ ta đã hối hận, nàng hãy cho ta một cơ hội, ta đảm bảo sau này sẽ sủng ái nàng hết mực.”

Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch vừa nói xong, Vân Thiên Vũ còn chưa kịp mở miệng thì phía sau đã vang lên một giọng nói lạnh lùng: “Tuyên vương thật là can đảm, lại dám tán tỉnh vị hôn thê của vương thúc mình, chẳng lẽ coi như vương thúc đã chết rồi sao?”


Tiêu Cửu Uyên một thân y phục đỏ tươi tràn đầy lãnh khí, từng bước đi đến trước mặt Vân Thiên Vũ và Tiêu Dịch Thiên. 

Tiêu Cửu Uyên không nhìn Vân Thiên Vũ, vì nụ hôn đêm qua khiến hắn không dám nhìn vào mắt nàng.

Cho nên ánh mắt Tiêu Cửu Uyên nhắm thẳng vào Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch: “Tuyên vương đổi khẩu vị rồi à, lại tán tỉnh vị hôn thê của hoàng thúc, khẩu vị cũng tốt đấy.”

Tiêu Cửu Uyên dứt lời, Tiêu Dịch Thiên đưa tay nắm lấy tay của Vân Thiên Vũ. 

Y nhanh chóng đứng cùng với Vân Thiên Vũ, sau đó ngẩng đầu, kiên định nhìn Tiêu Cửu Uyên nói từng chữ: “Cửu hoàng thúc, xin người hãy buông tay, tác thành cho cháu và Vũ nhi, ngày đại hôn là lỗi của cháu, cháu hối hận rồi, sau này cháu sẽ yêu thương, chăm sóc nàng cả đời.”

Lời của Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch như sét đánh bên tai Vân Thiên Vũ, nói thật nàng không nghĩ rằng Tiêu Thiên Dịch lại có niềm tin là nàng sẽ chấp nhận y.

Bây giờ nàng chỉ muốn làm một chuyện, đó là tát thật mạnh vào mặt Tiêu Thiên Dịch. 

Vân Thiên Vũ vừa nghĩ như vậy thì bốp, một âm thanh vang lên, Tiêu Thiên Dịch bị người ta hung hăng cho một cái tát.


Đương nhiên không phải Vân Thiên Vũ tát mà là một người khác.

Lúc Ly thân vương Tiêu Cửu Uyên nghe xong lời của Tiêu Thiên Dịch liền cho y một cái tát thật mạnh, sau đó hắn đưa tay kéo Vân Thiên Vũ về phía sau mình, thâm trầm quát: “Đồ có mắt như mù, ngươi không nhìn xem nàng là ai sao, lại dám vọng tưởng đối với nàng, nếu hoàng huynh không dạy dỗ được ngươi thì bổn vương cũng không ngại thay huynh ấy dạy dỗ ngươi.” 

Tiêu Dịch Thiên ngẩn người, Tiêu Cửu Uyên thật quá cuồng vọng, lại dám tát y.

Y tốt xấu gì cũng là một hoàng tử, là Tuyên Vương.

Đáng tiếc Tiêu Cửu Uyên không để ý tới y, vẫn tức giận trừng mắt: “Bổn vương cảnh cáo ngươi, nếu còn dám có suy nghĩ không đúng đắn với Linh Nghi quận chúa, bổn vương sẽ đánh chết ngươi, hãy nhớ kỹ, nàng là cô cô của ngươi, sau này nếu gặp phải gọi là cô cô.” 

Tiêu Cửu Uyên nói xong liền kéo tay Vân Thiên Vũ đi khỏi Ngọc Phượng đài.


Tiêu Thiên Dịch ở phía sau tức đến mức muốn hộc máu mồm, khuôn mặt tuấn mỹ bị Tiêu Cửu Uyên tát cho sưng đỏ, lúc này nhìn rất đáng sợ.

Ở phía trước, Vân Thiên Vũ bị Tiêu Cửu Uyên kéo đi ra đến cửa Phượng Vũ đài mới nhớ ra mình đang bị Tiêu Cửu Uyên kéo tay đi. 

Trong nháy mắt, vẻ mặt Vân Thiên Vũ khó chịu, lúc nãy nàng đã bị hắn làm cho kinh ngạc đến ngây người.

Mặc dù đó cũng là chuyện nàng muốn làm nhưng chưa kịp làm đã bị người khác dành mất, chính là cho Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch một cái tát trước mặt mọi người.

Tuy chuyện đó khiến cho nàng rất sảng khoái nhưng nàng cũng không chào đón nam nhân trước mắt, nhất là sau khi xảy ra chuyện đêm qua, nàng càng không muốn gặp hắn. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui