Vân Thiên Tuyết quay đầu nhìn phía Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch, lúc này Tiêu Thiên Dịch nhìn Tiêu Thiên Tuyết với ánh mắt sắc bén như một lưỡi dao, hung hăng đâm vào trái tim của nàng ta.
Vân Thiên Tuyết hoảng loạn, sợ hãi nói không nên lời, trong lòng hoàn toàn sụp đổ.
Nàng ta lập tức cảm thấy đất trời hoàn toàn đảo lộn.
Vân Thiên Tuyết nhìn Tiêu Thiên Dịch, ra sức lắc đầu: “Dịch ca ca, huynh phải tin muội, thật sự đúng là muội, là muội đã cứu huynh. Nữ nhân này lừa huynh. Nàng ta đang lừa gạt huynh.”
Vân Thiên Tuyết nói đến đây liền nghĩ đến một chuyện, cho dù Vân Thiên Vũ biết điểm đặc biệt của ngọc bội kia thì thế nào, nàng ta vẫn có thể nhận đó là đồ của mình.
Vân Thiên Tuyết suy nghĩ rồi liền xoay người dùng hết sức lực xông vào cướp miếng ngọc bội ở trong tay Vân Thiên Vũ.
Thật ra Vân Thiên Vũ không để ý đến miếng ngọc bội này, miếng ngọc bội tuy rất có giá trị nhưng chẳng qua cũng chỉ là một đồ vật, nàng không có tình cảm gì với nó.
Nhưng đồ của mình sao có thể để cho người khác cướp đi, cho nên Vân Thiên Vũ nắm chặt miếng ngọc bội không buông.
Vân Thiên Tuyết liều mạng cướp, cuối cùng miếng ngọc bội bị hai người giằng co đến rơi xuống đất, trong nháy mắt vỡ vụn thành từng mảnh.
Vân Thiên Tuyết nhào xuống nhặt những mảnh vỡ ở dưới đất.
Vân Thiên Vũ lại dẫm thẳng chân lên khiến cho ngọc bội càng thêm vỡ nát.
Vân Thiên Vũ cười lạnh liếc mắt nhìn Vân Thiên Tuyết: “Vỡ rồi cũng tốt, để ngươi đỡ phải cầm thứ này giả danh đi lừa bịp người khác.
Nghĩ đến việc Tiêu Thiên Dịch bị nữ nhân này lừa gạt hơn mười năm khiến tâm trạng Vân Thiên Vũ vô cùng thoải mái, cho đáng đời.
Tự gây nghiệt không thể sống.
Tiêu Thiên Dịch gặp phải kết cục như ngày hôm này cũng là báo ứng của gã.
Tiêu Thiên Dịch ở phía sau nhìn thấy Tiêu Thiên Vũ đi liền vội vã đuổi theo, nhưng khi gã đi qua Vân Thiên Tuyết thì bị Vân Thiên Tuyết đưa tay ra ôm lấy chân.
Nàng ta đau lòng cầu xin: “Dịch ca ca, huynh phải tin muội, là muội, là muội lúc trước đã cứu huynh, thật sự đúng là muội, miếng ngọc bội này là của muội, không phải của nữ nhân đó, không phải của nàng ta, nàng ta đang lừa huynh.”
Đáng tiếc bây giờ Tiêu Thiên Dịch không còn tin tưởng nữ nhân này nữa, gã từ trên cao nhìn xuống nữ nhân đang ôm chân mình, vẻ mặt lạnh lẽo vô cùng trào phúng: “Vân Thiên Tuyết, ngươi đã lừa ta hơn mười năm mà vẫn còn muốn lừa ta nữa sao? Ngươi thật sự nghĩ ta là đồ ngốc à? Ngươi cho rằng ta còn có thể tiếp tục tin tưởng ngươi ư? Từ nay về sau ngươi tránh xa ta ra một chút, chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn liên quan đến nhau.”
Tiêu Thiên Dịch nói xong, dùng sức rút chân mình ra, sau đó không hề ngoảnh đầu lại chạy theo Vân Thiên Vũ đang ở phía trước: “Linh Nghi quận chúa, Linh Nghi quận chúa.”
Vân Thiên Tuyết ở phía sau nhìn nam nhân tuyệt tình kia, không nhịn được mà cười vang: “Ha ha ha, nam nhân này một phút trước còn dịu dàng, nhẹ nhàng với ta, ngay lập tức đã có thể trở mặt vô tình.”
Mặc dù nàng ta lừa gạt hắn hơn mười năm thì đã thế nào. Chẳng lẽ tình cảm hơn mười năm bọn họ là giả sao?
Tiêu Thiên Dịch lại có thể tuyệt tình như vậy.
Vân Thiên Tuyết ngước mắt lên, trong mắt ánh lên một tia thất vọng, hung hăng trừng mắt nam nhân đang rời đi.
Vân Thiên Vũ, Tiêu Dịch Thiên, trừ phi Vân Thiên Tuyết ta chết, nếu không ta nhất định sẽ báo thù, nhất định sẽ báo thù.
Vân Thiên Tuyết quay đầu nhìn lại mảnh ngọc bội bị Vân Thiên Vũ dẫm nát, ngọc bội kia thật là chướng mắt.
Vân Thiên Tuyết đưa tay cầm lấy một mảnh ngọc vỡ, định hung hăng ném đi.
Nhưng khi nàng ta vừa cầm mảnh ngọc lên thì nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ phía sau.
Một giọng nói tao nhã, dịu dàng ấm áp như châu ngọc vang lên từ phía sau: “Nhị tiểu thư, đây không phải ngọc bội của nàng sao? Sao lại vỡ rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...