Vân Thiên Vũ khiến Vân Thiên Tuyết phát điên lên, nàng ta quay lại nhìn Vân Thiên Vũ, hét một tiếng chói tai: “Đây là đồ của muội, dựa vào đâu mà tỷ nói là đồ của tỷ, tỷ có chứng cứ gì chứng minh đây là đồ của tỷ không.”
“Vậy người có chứng cứ gì chứng minh đây là đồ của người sao?”
Vân Thiên Vũ hỏi một cách khó tin. Rõ ràng là đồ của nàng, cuối cùng nữ nhân này chiếm đoạt một cách ngang nhiên lại còn hỏi nàng có chứng cớ gì để chứng minh đó là đồ của nàng. Vân Thiên Tuyết nghe xong lời nói của Vân Thiên Vũ, gần như giận điên lên. Gương mặt thanh tú trở nên nhăn nhó đến đáng sợ. Nàng ta nghiến răng nghiến lợi hét lên với Vân Thiên Vũ: “Đây là đồ của muội, đồ của muội.”
Bây giờ nàng ta phải trông cậy hết vào Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch nếu nhưu không có Tuyên vương, nàng ta còn có thể trông cậy vào ai đây. Nàng không còn mẫu thân, không có ca ca, không có phủ Vĩnh Ninh hầu, bây giờ nàng ta chỉ có thể trông cậy vào Tuyên vương điện hạ. Nhưng lại bị nữ nhân này phá hoại chuyện của nàng ta, nàng ta không thể để Vân Thiên Vũ hủy hoại chuyện của nàng ta được. Mắt Vân Thiên Tuyết lóe lên tia hung ác, nhìn chằm chằm vào Vân Thiên Vũ, hận không thể nuốt chửng Vân Thiên Vũ mới hả dạ. Nàng mất hết tất cả đều do nữ nhân này tạo ra. Mẫu thân, ca ca. Họ đều chết vì nữ nhân này, bây giờ nữ nhân này lại đang muốn hủy hoại luôn cả nàng ta. Nàng ta không cam tâm, nàng ta sẽ không để Vân Thiên Vũ được toại nguyện. Vân Thiên Tuyết nắm chặt ngọc bội trong tay, giống như dựa dẫm vào đó.
Vân Thiên Vũ không giống Vân Thiên Tuyết, nàng từ từ nhìn Vân Thiên Tuyết nói: “Ngọc bội đó là của ai, không phải ngươi nói là được, thật ra nó có thể chứng minh được.”
Vân Thiên Vũ ngừng lại rồi nói tiếp: “Thế này đi, ngươi nói xem ngươi có để lại ký hiệu gì trên ngọc bội hay là dấu hiệu nhận biết nào không.”
Lời nói của Vân Thiên Vũ vừa dứt, thần sắc của Vân Thiên Tuyết đã ngơ ngác, cố gắng nghĩ xem trên ngọc bội có gì có thể chứng minh, sau đó nhanh chóng nói: “Trên ngọc bội có hai chữ đó là tên thuở nhỏ của mẫu thân muội, tên là Tương Tương.”
Vân Thiên Tuyết nói xong, Vân Thiên Vũ cười lạnh: “Ngươi đeo ngọc bội nhiều năm như vậy, biết hai chữ Tương Tương có gì đặc biệt không, ta hỏi ngươi ngoại trừ hai từ Tương Tương đó ra, trên ngọc bội còn có điểm gì đặc biệt không?”
Vân Thiên Vũ nói xong, trong lòng Vân Thiên Tuyết vô cùng hoảng hốt, gương mặt xinh đẹp trở nên tái nhợt, ánh mắt đầy kinh hoàng, nàng ta cố gắng nghĩ lại, ngọc bội đó còn có gì khác. Nhưng nàng ta đeo nhiều năm như vậy cũng chưa thấy gì, điều này chứng tỏ Vân Thiên Vũ đang lừa nàng ta. Đúng vậy, Vân Thiên Vũ đang lừa gạt nàng ta.
Vân Thiên Tuyết cười lạnh: “Vân Thiên Vũ, đây là ngọc bội của muội, có đặc điểm gì sao muội lại không biết? Đây là miếng ngọc bội bình thường mà mẫu thân muội tặng cho muội, không có gì đặc sắc, tỷ nghĩ là tỷ lừa muội muội sẽ mắc mưu sao?”
Vân Thiên Vũ bước tới trước mặt Tiêu Thiên Dịch, lấy miếng ngọc bội trong tay Tiêu Thiên Dịch, nhìn Tiêu Thiên Tuyết cười khó hiểu, sau đó ở trước mặt Vân Thiên Tuyết và Tiêu Thiên Dịch khẽ bóp, rồi xoay hai cái, miếng ngọc bội tách ra làm đôi.
Hóa ra đây là ngọc bội ghép đôi, khi ghép lại thì thành ngọc bội hình hoa tử kinh.
Nhưng khi tách ra, lại là ngọc bội hình trăng lưỡi liềm có đính một ngôi sao. Vân Thiên Vũ cầm hai nửa ngọc bội cười nói: “Thấy sao? Bây giờ ngươi có xác định đây là đồ của ngươi nữa không? Nếu nó là đồ của ngươi, tại sao ngươi không hề biết nó là ngọc bội được ghép đôi.”
Đầu Vân Thiên Tuyết vang lên một tiếng ầm, chân tay lạnh lẽo, toàn thân vô lực, vô thức lùi lại vài bước. Sau đó nàng ta phản ứng lại liều mạng lắc đầu: “Không, là muội quên mất, muội chỉ quên mất mà thôi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...