Trái tim Tiêu Cửu Uyên càng trùng xuống, nhưng cũng hiểu vì sao Vân Thiên Vũ khăng khăng muốn từ hôn với hắn.
Bởi vì khi hắn và nàng chung sống, nàng chưa từng cảm thấy vui vẻ, cho nên nàng mới khăng khăng muốn từ hôn.
Nhưng từ trước tới nay hắn đều không biết quan tâm đến nữ tử. Hắn cho rằng cả đời này, sẽ không thể yêu một nữ nhân nào, nhưng bây giờ lại có nữ tử khắc sâu trong tim hắn, không thể rời xa.
Tiêu Cửu Uyên vừa nghĩ vừa từ từ mở miệng: “Ta tới tìm người là vì chuyện của bốn thích khách, ta muốn nói cho ngươi biết, bốn thích khách đó đã chết rồi.”
“Chết rồi sao?” Vân Thiên Vũ vô thức nhướn mày lên, sắc mặt vô cùng khó coi, nhìn Tiêu Cửu Uyên lạnh lùng nói: “Người ở trong tay vương gia còn có thể chết được, bản lĩnh của vương gia thật sự là lớn mạnh.”
Nàng vừa nói xong, không đợi Tiêu Cửu Uyên nói đã nói tiếp: “Vương gia sẽ không vì chuyện bốn người đó đã chết mà bắt ta làm Ly thân vương phi để bắt người đứng đằng sau mưu hại vương gia chứ.”
Nói như vậy là nàng kiên quyết không đồng ý.
Vân Thiên Vũ nói xong, Tiêu Cửu Uyên liền bác bỏ: “Ta không muốn mượn thân phận của ngươi để bắt người chủ mưu, ta chỉ muốn nói với người một tiếng là bốn người đó đã chết rồi.”
“Bọn họ bị một cô cô giết chết, bà ta chính là người đã hạ độc bổn vương, trước mắt bổn vương vẫn chưa điều tra ra kẻ chủ mưu đứng đằng sau, nhưng ít nhiều cũng biết được người đứng đằng sau chắc chắn là người có quyền cao chức trọng.”
“Ta đã phái người đi thăm dò người mà cô cô đó đã từng tiếp xúc, tin rằng nhanh chóng điều tra ra người muố mưu hại bổn vương.”
Tiêu Cửu Uyên giải thích thêm lý do đêm nay mình tới đây.
Vân Thiên Vũ nghe xong, trên mặt không hể thể hiện gì cả, lạnh lùng nói: “Vậy chúc mừng vương gia, tin rằng vương gia sẽ nhanh chóng tra ra người chủ mưu của việc này.”
Ánh mắt Tiêu Cửu Uyên sâu thẳm như biển cả, từ từ nhìn lên, khóe môi cong cong tuyệt mỹ, hắn như vậy thiếu đi sự lạnh lùng nhưng lại vô cùng tao nhã, hắn giống như vầng trăng chiếu rọi thế gian, soi tỏ lòng người. Giọng điệu của hắn rất trầm: “Vân Thiên Vũ, bổn vương đến là muốn cám ơn ngươi, cám ơn ngươi đã bắt được bốn tên thích khách đó, bổn vương mới có thể nhanh chóng điều tra ra người đã hạ độc bổn vương.”
Tiêu Cửu Uyên nói xong, trái tim Tiêu Dạ Thần trở nên căng thẳng, người này lại bắt đầu biết nhún nhường.
Tuy gã biết đây là một tín hiệu tốt, nhưng trong lòng thấy vô cùng chua xót, vô cùng khó chịu.
Trong lòng An thân vương Tiêu Lăng Phong cũng thầm mắng Tiêu Cửu Uyên là vô liêm sỉ, không biết xấu hổ, nghĩ tới trước đây hắn đối xử không tốt với nữ nhi của mình, Tiêu Lăng Phong liền cảm thấy không thể để con người này cưới nữ nhi bảo bối của mình một cách thuận lợi.
Tiêu Lăng Phong ngáp một cái nhìn Vân Thiên Vũ: “Vân nha đầu, đêm đã khuya, con đừng đứng ở bên ngoài mà cảm lạnh đó, mau mau về ngủ đi, việc ở ngoài này giao cho Ly thân vương gia xử lý đi.”
Tiêu Lăng Phong khuyên Vân Thiên Vũ và nhân tiện đào hố cho Tiêu Cửu Uyên.
Ánh mắt Tiêu Cửu Uyên âm trầm nhưng thông minh không vạch trần Tiêu Lăng Phong, tấm gương của Phượng Vô Nhai lúc trước hắn đã thấy rất rõ.
Hắn chẳng thể tức giận vứi Tiêu Lăng Phong, còn muốn khách sao với Tiêu Lăng Phong, ai bảo trước mắt hắn vẫn là người bị ghét chứ: “Vương thúc nói đúng, ta sẽ bảo người xử lý sạch sẽ chỗ này.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...