Tiêu Thiên Dịch nghiêm túc suy nghĩ, Vân Thiên Vũ đã cứu y khi nào.
Nàng chưa từng cứu y, nếu nói về người cứu y thì duy nhất chỉ có một người, đó chính là Tuyết nhi.
Bởi vì Tuyết nhi đã cứu y, cho nên mặc dù thanh danh nàng ta không còn tốt nữa, y cũng không ghét bỏ nàng ta, còn chứa chấp nàng ta.
Tuy rằng y không thể cưới Tuyết nhi làm chính phi, nhưng y đã nói với nàng ta sau này sẽ lấy nàng ta làm trắc phi.
Mặc dù không phải là chính phi, nhưng y hứa sẽ cho nàng ta một đời vinh hoa phú quý.
Nhưng vừa rồi Vân Thiên Vũ nói câu nói kia là có ý gì? Nàng đã cứu y, nàng cứu y khi nào.
Vẻ mặt Tiêu Thiên Dịch hoang mang, y chậm rãi đi ra ngoài.
Thị vệ cẩn thận đi theo phía sau, không dám nói lời nào.
Tiêu Thiên Dịch dẫn theo người vừa đi ra khỏi cửa cung liền có người chạy vội tới, người đó nhanh chóng nói: "Biểu ca, phụ vương ta gửi thư đến cho biểu ca, bảo là văn kiện khẩn cấp."
Người đến là Yến Kinh Hồng của Yến bắc vương phủ, Yến Kinh Hồng nhanh chóng đưa thư cho Tiêu Thiên Dịch.
Tiêu Thiên Dịch vừa nghe thấy là văn kiện khẩn cấp, y lập tức mở thư ra xem.
Y vừa mở ra xem, cả khuôn mặt như không còn một giọt máu.
Yến Kinh Hồng hơi lo lắng, tiến đến xem thư ở trong tay Tiêu Thiên Dịch.
Vừa nhìn thấy nội dung trong đó, sắc mặt Yến Kinh Hồng cũng thay đổi.
Hóa ra trong thư phụ vương bảo Tiêu Thiên Dịch bất kể thế nào cũng phải lấy Vân Thiên Vũ làm chính phi.
Hóa ra sở dĩ Vân Thiên Vũ có thể trở thành Tuyên vương chính phi là bởi vì nàng là thiên mệnh quý nhân, quý lại càng quý hơn. Tiêu Thiên Dịch vừa hay tương phản, Tiêu Thiên Dịch là thiên mệnh sát người, như vậy mệnh y rất dễ bị tổn hại.
Mẫu phi sợ mệnh y bị tổn hại, cho nên mời đắc đạo cao tăng về, dùng la bàn tính tướng số đã tính ra trong mệnh y có quý nhân, người này sẽ thay y ngăn chặn mệnh sát thân.
Lúc mẫu phi y sắp chết, bà lo lắng cho y, sợ y gặp chuyện không may, cho nên mới năn nỉ hoàng thượng hạ chỉ gả Vân Thiên Vũ cho Tiêu Thiên Dịch làm chính phi.
Không ngờ đến cuối cùng Tiêu Thiên Dịch lại không lấy Vân Thiên Vũ làm chính phi, mà trong ngày đại hôn còn dùng vị hôn thê của mình để trao đổi cứu tiện nhân Vân Thiên Tuyết kia.
Yến bắc vương gia biết chuyện này thiếu chút nữa bị tức chết, ngay trong đêm liền viết văn kiện khẩn cấp đưa vào kinh bảo Tiêu Thiên Dịch bất kể thế nào cũng phải lấy Vân Thiên Vũ làm Tuyên vương chính phi một lần nữa. Nếu không mệnh y sẽ không giữ được lâu.
Trước cửa cung, sắc mặt của hai người Tiêu Thiên Dịch và Yến Kinh Hồng đều thay đổi.
Nhất là Tiêu Thiên Dịch, đột nhiên nghĩ đến lời nói của Vân Thiên Vũ lúc trước, nàng nói y chính là tên vong ơn bội nghĩa, nếu không phải lúc trước nàng cứu y thì y đã sớm đi đầu thai kiếp khác rồi.
Chẳng lẽ nói người lúc trước cứu y căn bản không phải là Vân Thiên Tuyết mà là Vân Thiên Vũ sao?
Không thể nào, tại sao lại có thể như vậy được.
Bất kể thế nào Tiêu Thiên Dịch cũng không tin được chuyện này, cả người loạng choạng bước lùi ba bước mới đứng vững.
Yến Kinh Hồng ở bên cạnh lo lắng nhìn y: "Biểu ca, huynh không sao chứ."
Tiêu Thiên Dịch lắc đầu, y cười khổ, sau đó quay đầu lên xe ngựa đi về phía Tuyên vương phủ, y muốn hỏi nữ nhân Vân Thiên Tuyết kia, lúc trước rốt cuộc nàng ta có cứu y hay không, tốt nhất nàng ta đừng lừa y, nếu không…
Vân Thiên Vũ cũng không biết sau khi nàng đi rồi đã xảy ra chuyện gì.
Nàng ngồi xe ngựa rời khỏi cung, đi về An thân vương phủ.
Chỉ là xe ngựa mới vừa chạy ra khỏi cung không xa liền bị người khác cản đường.
Người cản xe ngựa của Vân Thiên Vũ chính là đại công tử Vân Hách của Vĩnh Ninh Hầu phủ, cũng chính là là ma quân Phượng Vô Nhai của Ma Ảnh cung.
Phượng Vô Nhai vén rèm xe nhìn xung quanh, vừa nhìn thấy Vân Thiên Vũ, y quan tâm hỏi: "Vũ Mao, muội không sao chứ? Lão bà kia truyền muội tiến cung làm gì, bà ta không làm khó muội chứ?"
Vân Thiên Vũ nheo mắt nhìn Phượng Vô Nhai, đôi mắt lạnh nhạt từ từ híp lại.
Chuyện nàng tiến cung tại sao nhanh như vậy Phượng Vô Nhai đã nhận được tin tức rồi, rõ ràng y đã sắp xếp thuộc hạ ở bên cạnh nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...